Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Canteen trường học.
Dù sao cũng là canteen của trường tư thục, cho nên thức ăn trong canteen Huy Đằng vẫn rất tốt, đều mời đầu bếp chuyên nghiệp về nấu nướng.
Các học sinh ở trong này vừa xếp hàng chờ lấy cơm vừa tán dóc.
- Ê, người sáng hôm nay ấy, chủ nhiệm lớp 2/9 ấy, cũng ngầu quá ha!
- Đúng á! Mày nghe tin gì chưa? Lớp 2/9 là do hắn một tay huấn luyện, từ xếp hạng bét cả khối trực tiếp trở thành hạng nhất đó!
- Nghe rồi! Ông thầy này cũng trùm ghê ấy! Bà mẹ nó chứ! Mấy đứa lớp 2/9 thật đúng là mèo mù vớt phải chuột chết!
Quan Bằng Phi nghe tiếng bàn luận của các học sinh, trề môi đến mức có thể treo bình nước vào đó!
Hôm nay đúng là… Đi chỗ nào cũng có thể nghe thấy có người đang bàn luận về thằng dế nhũi kia!
A a a a a a!
Tuy rằng hắn đã dùng nội lực để tiến hành đặc huấn cường hóa cho bọn mình, nhưng lại dám dụ dỗ Tâm Tâm nhà mình!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể chấp nhận được!
Ai biết hắn vừa suy nghĩ như vậy, không biết thế nào, trong đầu lại chợt vang lên một đoạn BGM!
“Rong chơi ~ Làn sóng ~”
Quan Bằng Phi: “…”
Bố khỉ cái quần què gì vậy?!
Hắn phản xạ quay đầu lại nhìn về phía cửa canteen.
Tất cả học sinh trong canteen cũng đều nhìn ra cửa lớn.
Sau đó, bọn họ lập tức thấy được Trương Tiểu Kiếm mang kính đen, bên cạnh còn có Tiêu Thần Tâm tươi cười xinh xắn, chậm rãi bước vào!
Thật đúng là bước đi chậm rãi nhá! Có thể nhìn thấy rành mạch mỗi một động tác! Nhất là thần thái “đất rộng mênh mông, ai mới là chủ?”, quả thực khiến cho tất cả học sinh trong canteen đều rớt cằm trong nháy mắt!
“Điểm số khiếp sợ +26! +37! +29! +12…”
Quan Bằng Phi há hốc mồm, chiếc đũa trong tay rớt “lạch cạch” xuống đất.
- Chời… Chời má! Hứa… Hứa Văn Cường? Cường ca?!
Lại nói, thật đúng là trùng hợp, hôm nay Tiêu Thần Tâm lại vừa vặn tết hai bím tóc trước ngực, lại thêm nhan sắc kiêu sa của cô nàng, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn quả thực cứ như là Phùng Trình Trình trong bộ điện ảnh “Bến Thượng Hải” ấy!
Mà Trương Tiểu Kiếm lại mặc cả cây đen, thiếu cái khăn quàng cổ nữa là thành Hứa Văn Cường rồi…
Trương Tiểu Kiếm dẫn theo Tiêu Thần Tâm bước đi, tất cả học sinh đang xếp hàng dài đằng trước rất là có tự giác, tránh đường cho hai người.
Không có cách nào khác… Kiếm ca giá lâm, không thể không nể mặt được…
Trong đầu còn có BGM đang tua liên tục kìa! Dưới nền nhạc BGM, không ai có thể đánh bại hắn!
- Ngầu quá! Nghe nói ông này tên là Kiếm ca?!
- Quá trâu bò! Đậu xanh nhìn xem thần thái của người ta kìa! Ít nhất cũng cao tới 10m!
- Đây…. – Quan Bằng Phi dụi mắt thật mạnh: - Đùa đéo gì vậy?!
Thấy Tiêu Thần Tâm đã dẫn Tiêu Thần Tâm đi mua cơm trưa xong, Quan Bằng Phi suýt nữa nắm gãy đôi đũa, rồi cắn chặt răng một cái! Liều mạng!
- Hey yoo… Kiếm ca tới ăn cơm à? – Quan Bằng Phi bưng mâm đi tới, rất là dễ thân, ngồi xuống đối diện hai người, cười nói: - Kiếm ca là lần đầu tới canteen trường bọn em ăn cơm đúng không? Cà kho ở đây ngon lắm á! Không bằng Kiếm ca nếm thử chút?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tiêu Thần Tâm: “…”
Tiết tháo của mày đâu?! Cho Cương Đạn Nhi ăn hết rồi sao?!
Nhìn Quan Bằng Phi, trực giác mách bảo Trương Tiểu Kiếm, thằng này có ý đồ xấu xa!
Mình còn nhớ rõ thằng này muốn theo đuổi Tiêu Thần Tâm thì phải. Hôm nay lại chủ động ngồi vào đây, còn cười hì hì đầy mặt… Không cần phải suy nghĩ gì nữa, chỉ sợ trong lòng đã chửi “Tao đệt bà nội cụ kỵ họ hàng nhà mài” rồi quá!
Chẳng lẽ hắn bỏ thuốc xổ vào trong đồ ăn?!
Hẳn là không dám. Nếu hắn dám chơi kiểu đó anh mày toẹt đối sẽ cho nó giật điện đến mức phê cần luôn!
Thằng này tới đây làm gì? Cố ý tiếp xúc với Tiêu Thần Tâm? Đến bày tỏ thiện ý?!
Ừm, có khả năng lắm!
- Thầy không ăn đâu. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu cười ha ha: - Buổi trưa thì thầy ăn tùy ý chút là được. Thầy nói Quan Bằng Phi nhé, hôm nay em học hành thế nào? Có nghe giảng nghiêm túc không đấy?
Quan Bằng Phi ngơ ngác nhìn Tiêu Thần Tâm.
- Hả? Em…
Tiêu Thần Tâm đá cho hắn một phát:
- Thầy hỏi mày kìa!