Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Vương Lực không khỏi hơi kinh ngạc. Chuyện gì vậy?! Vừa nói có gió tới, thế là có gió thổi tới thật?
Chẳng lẽ là vì câu thơ hắn vừa đọc kia?
Ừm, Vương Lực lập tức lấy di động ra, lét lút đổi sang chế độ camera. Đậu má còn có thể gọi gió, phải quay lại nhanh!
Tiêu Hồng Nho cảm thán:
- Trương đại sư quả là lợi hại. Hô mưa gọi gió!
Ninh Hàn Lâm đáp trả bằng sự im lặng. Kỳ thật điểm trâu bò nhất của Trương Tiểu Kiếm, hắn còn chưa từng thấy đâu. Đến nay mới coi như chân chính biết được.
Gió càng ngày càng lớn.
Trương Tiểu Kiếm đứng trong gió mạnh. Lại nói cũng thật kỳ quái, bất kể cơn gió kia có thổi thế nào, nhưng hắn lại dường như không chịu ảnh hưởng chút nào cả. Chỉ nghe thấy hắn nói tiếp:
- Sóng nước bồng bềnh mưa vừa tạnh, kỳ ảo màn mưa che sắc núi. Mưa tới! (*)
(*) Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ – Tô Thức (Uống rượu ở Tây Hồ sau cơn mưa)
“Độp độp độp…”
Nói thấy cũng kỳ, đúng là có cơn mưa lộp độp rơi xuống!
Vương Lực ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn bầu trời ơi mịt mờ, lẩm bẩm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thật là kỳ. Nói mưa cái là mưa tới? Thật là do hắn có thể hô mưa gọi gió, hay chỉ là trùng hợp?
Ninh Hàn Lâm càng không nói gì ---- Sớm biết hắn trâu bò thế thì còn bày lắm trò thế làm gì?
Đến mức mà hai giám đốc công ty đều bị gãy xương…
Thật ra thì ban đầu gió mới thổi cũng còn bình thường, tiếng gió vù vù còn chưa cảm thấy cái gì, nhưng mà mưa vừa tới, lập tức cảm thấy có cái gì đó khác lạ…
“Vù vù ----!” “Lộp độp ----!” “Vù ---!” “Roẹt ---!”
Ninh Hàn Lâm: “…”
Tiêu Hồng Nho: “…”
Cục trưởng Vương Lực: “…”
Đây là ý gì vậy? Sao mà gió với mưa phối hợp lại cứ cảm giác như là đang ca hát vậy hả giời?
Thậm chí, Tiêu Thần Tâm dứt khoát lẩm nhẩm hát lên:
- Gió lạnh lướt qua, lặng lẽ len lỏi vào vạt áo của em… Mùa hè rời đi âm thầm không tiếng động… Ngày trôi qua vội vàng khiến em cảm xúc trăm mối… Nhớ đến khung cảnh rực rỡ ấy…
“Mùa Gió”, hơn nữa là tiếng Quảng Đông…
Gió chợt thổi, mưa lất phất, tiếp theo chính là thời khắc quan trọng nhất.
Trương Tiểu Kiếm chợt chấp tay làm lễ, nói lớn:
- Bàn Long một lẻ tám sao, dẫn lôi đình mở đường!
Hắn nói, phất tay bắt đầu viết chữ trong không trung.
Kiểu chữ rất kỳ quái, chưa nói đến rồng bay phượng múa, tranh sắt móc bạc, không phải Thảo, không phải Hành, không phải Khải, không phải Lệ, công bằng trọn vẹn, chỉ thoáng nhìn đã cảm thấy lòng dạ yên bình.
Nếu có đại gia thư pháp ở đây, chắc chắn sẽ hét lớn một tiếng: “Khá khen cho nét chữ mèo cào!”
Trương Tiểu Kiếm viết trong không trung, chính là hai chữ Lôi Đình.
Khi hắn viết xong, hét lớn một tiếng:
- Trời cao man mác một màu xanh, tiếng xe mịt mờ sấm rền vang! Sấm đến! (*)
(*) Thượng Chi Hồi – Lục Du
- Tôi chống mắt xem thử…. – Vương Lực cười ha ha ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: - Có sấm thật…
Ai ngờ hắn còn chưa nói xong, trong tầng mây trên trời, chợt có mấy luồng sấm sét to bự mập mờ trong đó, xé rách màn trời vốn u ám tĩnh mịch.
Sấm thu chợt dậy.
Tiếng gầm rú gào thét bên tai.
Đau nhức cả tim phổi.
Bầu trời vốn còn dịu dàng như cung nữ, trong thoáng chốc đã trở nên dữ dội.
Trời đất kinh sợ!
“Ầm… Két ---!!!”
Một luồng sét lớn như thùng nước chém xuống từ trên trời, nện trúng vị trí trung tâm của Thiên Khôi Tinh Lâu!
Sấm mùa thu.
Thiên uy oai nghiêm!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +99 đến từ Vương Lực!”
Lúc trước cục trưởng Vương còn bình tĩnh như chó già đã bị luồng sấm sét kia dọa cho sợ đến mức phát bệnh tim!
Đậu má gì mà đáng sợ quá vậy!
Đúng là dẫn sấm mở đường sao?!
Ninh Hàn Lâm trợn mắt há mồm nhìn bầu trời, kinh ngạc nói:
- Thế… Trương đại sư thật sự có thể hô mưa gọi gió dẫn thiên lôi?!
Tiêu Hồng Nho chợt cảm thấy, thần thái của mình được nâng cao đáng kể. Ít nhất lúc này hắn không có giật thót như Ninh Hàn Lâm vậy!
Có thể chém vụ này được cả năm!
Từng đợt sấm nổ vang trong không trung. Thanh thế lần này đã gần bằng thiên kiếp loại nhỏ trong tiểu thuyết tu tiên rồi!
“Ầm ầm!”
Lại một đạo thiên lôi đánh xuống. Lần này công bằng, vừa vặn đúng vị trí Thiên Cơ Tinh Lâu, bùn cát văng lên tung tóe. Thiên lôi đi qua, để lại