Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Chung quy Thiên triều chúng ta là xã hội nhân tình, xong việc thì đương nhiên là đi ăn cơm.
- Không đâu. – Đương nhiên, cục trưởng Vương biết rõ điều này, nhưng bây giờ bên trên đã có quy định rồi, hiển nhiên là hắn cũng không dễ gì mà vi phạm quy định được. Rồi hắn nhìn Trương Tiểu Kiếm nói: - Tôi còn có cuộc họp khác, về trước nhé. Ái dà, đạo hạnh của Trương đại sư đúng là cao siêu thật đấy. Sau này có cơ hội chúng ta lại liên lạc nhé!
- Vâng. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu cười ha ha: - Ngài có việc gì cứ gọi tôi.
Nhìn bóng lưng cục trưởng Vương rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, tiếp theo chỉ cần làm bản vẽ thiết kế là có thể bàn giao công trình.
- Được rồi. Đi thôi, chúng ta đi ăn miếng cơm. – Tiêu Hồng Nho mỉm cười nói: - Ninh tổng à, gặp mặt chúng tôi được một lần cũng chẳng dễ dàng đâu. Phải nể mặt đấy!
- Ha ha, được thôi, đi ăn cơm đi. – Ninh Hàn Lâm duỗi tay mời: - Đúng lúc, chúng ta cũng tán gẫu về biệt thự này một tí. Bây giờ tôi rất là hứng thú với biệt thự nơi này. Dẫu sao thì cũng đã chứng kiến bản lãnh của Trương đại sư rồi, cảm giác rất mong chờ.
- Ha ha, đương nhiên rồi. – Bây giờ Tiêu Hồng Nho nhìn Trương Tiểu Kiếm rất chi là thuận mắt. Tuy rằng thằng này đúng là hơi xấu xí tí…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ể? Kỳ nha!
Tiêu Hồng Nho nhìn kỹ, chợt kinh ngạc:
- Ê, Trương đại sư, sao tôi lại cảm thấy có vẻ như cậu đẹp trai hơn trước kia thì phải? Chờ tôi nhìn kỹ xem nào… Ai du, làn da bóng loáng hơn nhiều ấy, cũng trắng hơn nhiều!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ông nói thế không phải nhảm nhí sao? Lúc trước anh hoàn thành nhiệm vụ, nhan sắc được +5 chứ không đùa đâu! +5!
Có nghĩ là gì?
Chẳng lẽ làn da còn như là lau bằng giấy nhám sao?! Đùa bố à?
- Con đã bảo thầy của con là cổ phiếu tiềm năng mà! – Tiêu Thần Tâm đắc ý nói: - Con nói cho ba nghe nha, thầy của con có bản lãnh lắm á, cái gì cũng biết. Nội lực nè, phong thủy nè, Thái Cực nè, đều biết nhé! Còn biết dùng Thái Cực quét lá cơ! Ba còn chưa thấy ấy, nếu thấy thì nhất định sợ chết cơ!
Không hổ là fan cuồng của Trương Tiểu Kiếm nha, nhìn xem ánh mắt Tâm Tâm kìa, kìa!
Thần sầu! Anh che dấu sâu như thế mà vẫn bị con bé phát hiện điểm lóe sáng. Ai da, có câu nói dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó ấy!
Coi trọng đàn ông trước khi anh ta còn chưa phát tài, so với coi trọng đàn ông sau khi đã phát tài rồi, cảm giác có giống nhau không?
- Tàm tạm, tàm tạm thôi. – Trương Tiểu Kiếm cười rất hàm súc, thuận miệng chém một phát: - Sơ sơ thôi. Cái gì cũng biết tí ti, coi như là tinh thông, cấp đại sư cũng là xàm xàm thôi.
Ninh Thải Vi: “…”
Lại bắt đầu chém rồi đúng hông?
Còn Thái Cực quét lá nữa chứ! Còn biết nội lực! Thật hay giả mà nói mơ hồ thế hả?
Dù sao thì tôi không tin! Đây có phải là tiểu thuyết võ hiệp đâu mà…
Đám người vừa nói vừa cười, lên xe, đi thẳng tới khách sạn năm sao gần nhất.
Đến nơi rất nhanh. Trương Tiểu Kiếm bất ngờ là, Mã Vân và Mã Hóa Đằng cũng có mặt ở đó!
- Ái chà, Ninh tổng, đã lâu không gặp! Nghe nói anh rốt cục đến đây, cho nên tôi với Tiểu Mã ngồi máy bay đến đây ngay. – Mã Vân vừa thấy Ninh Hàn Lâm lập tức bước lên, cười ha ha vươn tay: - Không ngờ mấy người chúng ta lại có cơ hội ngồi ăn cơm chung bàn. Không dễ chút nào. Sau này là hàng xóm của nhau rồi. Nghe được nhỉ.
Mã Hóa Đằng khịt mũi:
- Đừng dát vàng lên mặt mình nữa. Tôi nể mặt Tâm Tâm nên mới tới đấy. Đúng không Tâm Tâm? Cháu có thứ gì thích không? Bác Tiểu Mã kiếm cho cháu!
Tiêu Thần Tâm:
- Dạ có dạ có! Bác Tiểu Mã kiếm cho cháu nguyên bộ trang bị sử thi DNF đi! Lại thêm vũ khí sử thi XV! Để cháu còn khoe với mấy đứa bạn cùng lớp!
Mã Hóa Đằng: “…”
- Khụ khụ… Ái dà chúng ta đừng nói về đề tài đau thương này nữa. – Mã Hóa Đằng quyết đoán đổi chủ