Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nghe mọi người nói, cảm giác dường như càng giống Thủy Hử…
Ninh Hàn Lâm mời Hứa Gia Ấn gia nhập group chat.
Hứa Gia Ấn: “Chào mọi người nhé. Ái chà, đặt tên đều có đặc sắc gớm! Chờ tui chút!”
Hứa Gia Ấn Hung Ác Dữ Tợn: “Quyết đoán giữ vững đội hình!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hứa Gia Ấn, chủ tịch tập đoàn Hằng Đại, giáo sư quản lý học tại đại học Khoa học và Công nghệ Vũ Hán, giáo sư bậc học tiến sĩ, một trong mười nhà từ thiện lớn, chiến sĩ thi đua toàn quốc, kiêm chức Phó chủ tịch Hiệp hội Doanh nghiệp Trung Quốc, Phó chủ tịch Hiệp hội bất động sản Trung Quốc, chủ tịch Hiệp hội Từ thiện tỉnh Quảng Đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tính đến nay, chỉ riêng số tiền quyên góp cho sự nghiệp từ thiện đã lên tới hơn 250 triệu. Ai biết một người như vậy, đặt tên trong group lại là hung ác dữ tợn…
Mấy ông đặt tên kiểu đó không thấy xấu hổ à?!
- Lão Hứa. – Ninh Hàn Lâm là nhân vật cùng đẳng cấp với Hứa Gia Ấn, trước kia hai người từng quen biết, đến nay lại càng không việc gì phải cố kỵ, hỏi thẳng thằng: - Ông vừa nói gần nhất gặp phải chuyện gì phiền lòng? Nói ra cho mọi người cười cái?
Jack Ma Hối Sáng Ali: “Đúng đấy. Cơ hội tốt như thế thì nhất định phải sung sướng một phen!”
Mã Hóa Đằng Nhân Viên Kỹ Thuật Kín Tiếng: “[Mặt đeo kính] Lót dép hóng.”
Lưu Cường Đông Không Biết Vợ Đẹp: “[Lén lút] Chuẩn bị ghế ngồi.”
Hứa Gia Ấn Hung Ác Dữ Tợn: “…”
Mấy người làm vậy thật sự ổn sao?
Hứa Gia Ấn Hung Ác Dữ Tợn: “Đừng nói nữa, tôi đã buồn bực vì vụ này gần nửa năm rồi. Thật ra thì rất đơn giản, năm ngoái tôi không phải đã nói mua miếng đất ở chỗ Phổ Tây Thượng Hải đó sao? Cái gì cũng tốt, giá cũng không đắt lắm, chừng 800 triệu ấy. Vốn dĩ mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, ai biết bên kia lại xuất hiện một hộ dân không chịu di dời. Là chủ một tòa nhà, coi như là có chút tài sản, kiểu gia tài trăm mấy chục triệu ấy. Vốn dĩ tôi ủy thác người khác đi đàm phán với hắn, ai biết hắn lại trở mặt, há mồm đòi ba trăm sáu chục triệu. Nói thế thì tôi còn chơi kiểu gì nữa? Kẹt tới bây giờ còn chưa đàm phán xong.”
Ninh Hàn Lâm Hai Bàn Tay Trắng: “Nhà hắn làm bằng vàng hay sao vậy? Ba trăm sáu mươi triệu?!”
“Đúng đấy.” Hứa Gia Ấn buồn bực: “Thật ra thì theo tôi đánh giá cùng lắm là một trăm sáu mươi triệu thôi. Ai biết hắn đòi tận ba trăm sáu, tận gấp đôi, thế thì còn nói chuyện kiểu gì?”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mẹ kiếp xem người trong group này nói chuyện thật là quá đau trym. Một hai trăm triệu mà cứ làm như là một hai trăm tệ ấy…
Không thể trêu vào không thể trêu vào…
“Hộ dân nào mà trâng tráo vậy?” Mã Vân cũng hiếu kỳ: “Ông thêm tí giá chẳng phải là ổn sao?”
“Không được!” – Hứa Gia Ấn bất đắc dĩ nói: “Người này xác thực là có chút bản lãnh, chiếm địa bàn rất lớn bên kia. Lúc trước đấu thầu tôi cũng không biết còn có chuyện như vậy. Vốn đã nói rõ ràng rồi, không ngờ lại xuất hiện giá chênh lệch như vậy, thế cho nên kiểu gì cũng không đàm phán được.”
Hắn nói chênh lệch giá, nhưng thực tế nhất định sẽ không phải là một khoản tiền nhỏ…
Chính phủ người ta đã bán miếng đất đó đi rồi, thế mà còn để lại mấy hộ dân không chịu di dời. Thế thì rất phiền toái.
“Tôi không thông thạo lắm vụ cưỡng chế di dời.” Mã Vân bất đắc dĩ: “Dù sao thì chuyên ngành của tôi nằm ở thương mại điện tử. Ây dà lão Hứa, tôi chỉ có thể duy trì ông về mặt tinh thần thôi!”
Lần đầu tiên trong lịch sử Mã Hóa Đằng đứng trên cùng một mặt trận với Mã Vân: “Trên lầu chí lí!”
Lưu Cường Đông tỏ vẻ tán đồng: “Cũng thế!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cái bọn không tiết tháo này…
Dù sao cũng là ngành nghề bất động sản, trong group này đúng là chỉ có mình Ninh Hàn Lâm có thể bàn việc với Hứa Gia Ấn: “Lão Hứa à, vụ này tốt nhất là ông nên thông báo với bên trên một chút. Dù sao ông cũng đã mua xong rồi mà còn để lại hộ dân không chịu di dời thì không đúng lắm đâu.”
“Nói rồi.” Hứa Gia Ấn bất đắc dĩ: “Bây giờ mệt ở chỗ hộ dân này thuộc loại nhà giàu, cả tòa nhà đều là nhà hắn, người ta cố chấp không nhả giá, không mặc cả được thì nói cái gì