Úi giời ơi!
Bố mày hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, nay lại phải nhờ một con đàn bà bảo vệ à?!
Làm thế thì bố mày còn mặt mũi nào mà gặp hai cụ dưới quê?!
- Được thôi được thôi.
Trương Tiểu Kiếm thừa dịp tựa lên vai Chu Chỉ Kỳ, vừa đồng ý vừa nhìn lén:
- Thế thì sau này đành nhờ chị Chu bảo vệ em vậy!
Màu trắng! Viền ren cùng kiểu dáng với quần chip luôn, cả bộ kìa!
Chu Chỉ Kỳ: “…”
Tiên sư, tính nhầm rồi!
Không ngờ thằng cha này lại không có tiết tháo như vậy!
Nói thật cô chỉ là lẳng lơ một tí theo thói quen mà thôi, nhưng cô lại không thể ngờ rằng Trương Tiểu Kiếm lại mượn gió bẻ măng như vậy!
Kịch bản này không đúng!
Theo tiết tấu bình thường thì chẳng phải là vì thể hiện, đàn ông sẽ nói một câu “Đừng đùa sau này để anh bảo vệ em” linh tinh các kiểu sao?
- Được rồi, đừng cọ.
Chu Chỉ Kỳ lập tức thua cuộc, vội vàng tránh ra:
- Đi về thôi, bên kia còn đang chờ chúng ta trở về uống rượu kìa.
- Hả? Muốn về ngay bây giờ à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ây dà, sao vội thế? Anh đây còn chưa cọ đủ đâu, thơm tho quá đi… Trương Tiểu Kiếm hắng giọng một phát sau đó nghiêm trang:
- Loại chuyện như uống rượu thì tôi không có vấn đề gì cả. Đi thôi đi thôi.
Ừm, kiểu dáng được đấy…
Thế là hai người trở về phòng riêng. Vừa ngồi xuống Trương Tiểu Kiếm lập tức hỏi:
- Ây dà Trương đại sư ngài trở lại rồi. Tôi thấy vừa rồi ngài xem tướng rất chuẩn đấy, không bằng ngài cũng xem cho tôi với?
Hắn vừa nói thế, mấy người chung quanh lập tức nhìn sang bên này.
Dù sao thì ai mà chẳng biết nói lời hay, xem tướng có chuẩn hay không mới quan trọng. Nếu không xem chuẩn thì còn ý nghĩa gì nữa đâu đúng không?
- Hả? Anh muốn tôi xem à?
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm. Từ khi có được kỹ năng đại sư Huyền học đến nay, Trương Tiểu Kiếm có thể thấy được đủ loại số mệnh trên mặt người khác. Ví dụ như khí màu đỏ là khỏe mạnh, khí màu vàng là tài vận vân vân…
Nhưng chờ đến khi hắn nhìn kỹ Triệu Tinh Vũ thì lại phát hiện, khí trên đỉnh đầu thằng này lại là…
Màu xanh lá!
Ố mài gót, trên đỉnh đầu cậu có cả một thảo nguyên xanh mượt luôn ấy anh em ơi!
Thế mà cậu còn có thể bình tĩnh uống rượu ở đây…
- Khụ khụ khụ khụ khụ…
Trương Tiểu Kiếm ho một trận, sau đó nói:
- Anh em, có lẽ tôi nói những lời này sẽ khiến anh không vui cho lắm, nhưng dù sao cũng quen biết một lúc, tôi vẫn phải nói rõ cho anh biết. Nói trước nhé, bất kể tôi nói gì thì anh phải cam đoan là sẽ không nổi giận.
- Ầy yên tâm yên tâm.
Triệu Tinh Vũ bèn cười ha ha:
- Anh cứ nói đi. Thật ra thì bản thân tôi không tin mấy cái này cho lắm, coi như nghe cho vui thôi.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đây là chính mày nói đấy nhé. Thật ra thì tao cũng muốn xem thử xem mày làm thế nào mới có thể nghe cho vui được đây…
- Anh em, tôi thấy thần sắc của anh…
Trương Tiểu Kiếm dứt khoát ăn ngay nói thật:
- Ấn đường hồng nhuận, kim quang đầy mặt, thân thể và tài vận đều ổn cả, chẳng qua có khí tức màu xanh lá quanh quẩn trên đỉnh đầu, e là cảm tình có vấn đề đấy…
Chu Chỉ Kỳ: “…”
Vân Vân: “…”
Triệu Tinh Vũ: “…”
Quần chúng vây xem không rõ chân tướng: “…”
“Điểm số khiếp sợ +86! +128! +74! +88!...”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Người anh em này can đảm thật đấy, thế mà lại dám nói có khí xanh lá bay trên đỉnh đầu người ta!
- Đậu xanh!
Triệu Tinh Vũ thoắt cái đứng dậy, hắn lấy di động ra luôn rồi gửi tin nhắn cho người yêu: “Đang làm gì đấy?”
Sau một lúc lâu, bên kia mới gửi tin nhắn về: “Em đang làm tóc với mấy chị em nè. Sao vậy?”
Triệu Tinh Vũ: “Với ai thế?”
Bên kia: “Dĩ nhiên là với Phương Phương rồi, còn phải hỏi nữa sao?”
Chu Chỉ Kỳ: “…”
Vân Vân: “…”
Triệu Tinh Vũ: “…”
Quần chúng vây xem không rõ