Nhân viên lập tức choáng váng ngay tại chỗ!
Em tưởng nơi này là chợ bán rau hay sao mà lựa chọn tùy tiện thế?
Nhân viên bất động sản:
- Em gái, giá nhà chỗ bọn chị không thấp đâu, em muốn mua thì có phải là nên khiến cha mẹ đến đây bàn bạc kỹ càng không? Nói thật nếu muốn mua thì bọn chị có thể giảm giá…
Sau đó Tiêu Thần Tâm lấy thẻ ngân hàng ra:
- Quẹt!
Nhân viên: “…”
Thiệt hay đùa vậy?! Cô bé có tí tuổi đầu này mua nhà thậm chí không thèm hỏi giá, trực tiếp muốn quẹt thẻ luôn?
Tiền trong thẻ có đủ không?
- Thế… Em đi theo chị.
Nhân viên bất động sản nhận lấy thẻ ngân hàng dẫn Tiêu Thần Tâm đến chỗ kế toán. Nói thật cô cũng rất hiếu kỳ rốt cục trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền mà đòi mua mấy căn mấy căn.
Sau đó, số tiền trong thẻ nhanh chóng được biểu hiện ra: “Số tiền còn lại: 662.321.542,33 tệ.”
Nhân viên bất động sản: “…”
Kết toán: “…”
Chời đất cha mẹ ơi!
Một cô nhóc bé tí tẹo thế tùy tiện cầm tấm thẻ, không ngờ tài khoản còn dự tận sáu trăm sáu mươi triệu!
Đại gia, ngài còn cần vật trang sức trên đùi không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm phút sau, nhân viên bất động sản đứng ở cửa vẫy khăn tay:
- Em gái, hoan nghênh sau này thường xuyên đến nha
Thật ra thì muốn mua nhà nhất định không thể nhanh chóng như vậy được. Nhưng đối với Tiêu Thần Tâm mà nói, thủ tục tiếp theo không cần gấp gáp như thế, cô chỉ cần lấy hóa đơn ghi lại chứng minh mình mua nhà là được… Dù sao lần đầu gặp cha mẹ chồng tương lai, dù sao cũng phải có thành ý chút chứ đúng không?
Cho nên lần này mua hết sáu căn hộ ở tầng mười sáu tòa nhà D luôn, rộng rãi!
Tương lai trang trí nội thất cũng tiện lợi!
“Chém đi chém đi phóng túng niềm kiêu ngạo của ta
”
Tiêu Thần Tâm lái xe, huýt sáo, đi thẳng về phía khu nhà nơi Trương Tiểu Kiếm ở.
Nhanh chóng lái đến cổng, đã thấy Trương Tiểu Kiếm đứng ở đó đang nhìn chung quanh kìa…
- Thầy!
Tiêu Thần Tâm vừa xuống xe lập tức nhào tới, toàn thân treo trên người Trương Tiểu Kiếm:
- Thấy rốt cục chịu thừa nhận thân phận của em rồi! Vợ cả nhé! Chính cung nương nương nhé! Sau này nếu có người khác thì đều phải gọi em là chị!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhóc xem phim cổ trang nhiều quá ám rồi hả? Còn có người khác? Còn phải gọi nhóc là chị?
- Được rồi được rồi.
Trương Tiểu Kiếm vỗ lưng Tiêu Thần Tâm nói:
- Được rồi xuống dưới đi, thầy dẫn em lên lầu trước.
- Chờ chút.
Tiêu Thần Tâm quay lại trong xe lấy đồ ra:
- Lần này đến vội chưa kịp mua thứ gì cho bác trai bác gái, nên em chỉ có thể chọn đại mấy thứ. Cầm giúp em một chút đi.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
- Đến thì đến, còn mua cái gì nữa.
Trương Tiểu Kiếm bất đắc dĩ nhún vai, sau đó vuốt tóc Tiêu Thần Tâm thật nhẹ, nhận lấy đồ đạc:
- Đi thôi, lên lầu đã rồi nói.
- Ừm, lên lầu.
Tiêu Thần Tâm nhảy tưng tưng đi theo Trương Tiểu Kiếm, giống như một con thỏ trắng vui vẻ:
- Thầy ơi, lúc em vào cửa phải nói thế nào? Gọi bác trai bác gái được không? Hay là gọi chú dì?
- Ừm, bình thường thì hẳn là gọi bác trai bác gái.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói:
- Nhà thầy hơi bừa bộn, đừng ghét bỏ là được.
- Không sao không sao.
Tiêu Thần Tâm lại hoàn toàn không quan tâm:
- Dù sao em mới mua sáu căn hộ, đến lúc đó chuyển qua luôn là được.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Khốn nạn, nhóc hào phóng thế khiến anh chịu sức ép lớn quá!
Chờ anh thăng cấp, anh làm ra quả bóng vàng khổng lồ đường kính mười mét cho nhóc chơi?
Ừm, này được đấy!
Hai người nhanh chóng đến cửa nhà, bà mẹ đã sớm chờ ở đó, vừa thấy Tiêu Thần Tâm lập tức vui vẻ:
- Ái dồ, nhanh tới đây cho bác xem. Ái dồ bố nó ơi, mau ra đây! Nhìn xem cô bé này xinh đẹp chưa kìa! Tới tới tới, con gái vào nhà trước đi, đứng ngoài lạnh.