Lại nói Tiêu Thần Tâm có thể dỗ cho ba mình vui vẻ, đúng là rất có bản lãnh.
Con nhóc vốn xinh đẹp, còn biết điều, nói chuyện cũng êm tai, tối nay mới chỉ kết thúc một bữa cơm mà ông bố bà mẹ đã bắt đầu gọi bé cưng, khiến Trương Tiểu Kiếm cảm thấy rất đau lòng.
Giờ đây hắn lại giống như người ngoài ấy, ừm, tuyệt đối là bố mẹ ruột trăm phần trăm…
- Bé cưng à, con xem đã khuya thế này rồi, hay là khỏi về nhà đi.
Cơm nước xong, trong lúc Tiêu Thần Tâm giúp bà mẹ rửa bát, bà mẹ dặn dò:
- Dù sao Tiểu Kiếm nhà bác không sợ chịu khổ. Con ngủ giường, bác bảo nó đi ngủ sàn nhà.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mẹ tàn nhẫn như thế thật sự ổn sao?
- Dạ vâng.
Tiêu Thần Tâm cười tủm tỉm đồng ý luôn, nói:
- Thế thì con không khách khí bác nhé, hi hi.
Ừm, đã đến lúc nên suy xét thay một chiếc sofa tốt hơn…
Mẹ mình với Tiêu Thần Tâm vừa rửa bát vừa tán gẫu trong nhà bếp, bên này ông bố kéo Trương Tiểu Kiếm vào phòng, hỏi nhỏ:
- Tiểu Kiếm à, bố thấy tuổi của bé cưng, không lớn nhỉ? 20 chưa?
Trương Tiểu Kiếm chảy mồ hôi lạnh:
- Chưa tới. Năm nay mới… mới 18…
Ông bố: “!!!”
- Thằng oắt này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông bố phát điên nói:
- Mới 18 mày đã kéo nó về nhà rồi à?! Bố mẹ nó biết không?
- Thật ra thì vẫn biết.
Trương Tiểu Kiếm nghĩ kỹ, sau đó khẳng định:
- Ừm, ít nhất thì bố của con bé biết, không phản đối.
- Oắt con, không ngờ cũng có chút bản lãnh đấy.
Ông bố vừa nghe vừa lắc đầu:
- Haizzz, con bé mới 18 tuổi đã bị mày kéo về nhà rồi. Theo tuổi của nó thì còn chưa tốt nghiệp cấp ba luôn nhỉ? Dù sao thì tao kệ, mày phải nhớ kỹ cho tao, trước 20 tuổi không được chạm vào con bé, có nghe hiểu không đó? Nếu không coi chừng tao đánh mày! Con gái nhà người ta đang yên đang lành không thể cho mày bắt nạt được!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Trăm phần trăm là bố đẻ rồi, bên người ngoài bên ghê quá…
- Yên tâm đi, con biết cả mà.
Trương Tiểu Kiếm gật đầu.
Hết cách rồi. Tuy nói giọng ngọt thân mềm dễ đẩy ngã, nhưng trước 20 thì Trương Tiểu Kiếm cảm thấy tốt nhất không nên suy xét đến chuyện đó.
Làm người phải phúc hậu…
Nhanh chóng dọn dẹp thỏa đáng, hai người Trương Tiểu Kiếm Tiêu Thần Tâm trốn trong phòng tán gẫu. Tiêu Thần Tâm tựa vào vai Trương Tiểu Kiếm, vừa chơi game vừa nói:
- Thầy ơi, em thấy hôm nay thầy vẫn bán bùa may mắn gì đó, có cần em giúp không?
Vừa nghe thấy thế, Trương Tiểu Kiếm lập tức rơi lệ đầy mặt --- Đây gọi là gì? Gọi là vợ hiền đảm đang đấy công nhận không?!
- Ừ.
Trương Tiểu Kiếm vừa đánh phụ trợ cho Trương Tiểu Kiếm vừa nói:
- Em có ý kiến gì hay không?
- Làm live stream chứ sao nữa.
Tiêu Thần Tâm nói:
- Em thấy mấy streamer nổi tiếng không phải đều mở quán trên Taobao bán đồ ăn vặt đó sao? Thầy bán bùa may mắn, hẳn là cũng được.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Ừm, đây xác thực là một ý kiến hay.
Nếu chỉ dựa vào mình mình bày quán thì muốn bán được mười ngàn tấm cũng phải mệt chết. Nếu live stream thì đơn giản hơn…
- Có lý.
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm:
- Thế ngày mai thầy đi tìm cửa hàng, sau đó thuê mấy người?
Tiêu Thần Tâm gật đầu:
- Thế thì em sẽ mở chuyển phát nhanh bên cạnh cửa hàng của thầy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Gian thương! Tuyệt đối là gian thương! Nhìn thấy không? Cái gì gọi là đầu óc?
Đây chính là óc kinh doanh và tầm nhìn vượt trội đấy, chẳng trách lại coi trọng anh đây…
Cô gái tốt, thật là tinh mắt!
Một like cho em!
Đến mười giờ tối, Trương Tiểu Kiếm dỗ Tiêu Thần Tâm ngủ, sau đó nằm trên sofa, thở dài thỏa mãn.
Còn sống thật tốt.
Đừng nhìn ông bố nghiêm mặt cả ngày, cũng đừng nhìn bà mẹ cả ngày cứ thích lải nhải, nhưng ít ra còn thấy thì còn hạnh phúc, đúng không?
Nhất là Tâm Tâm, đối xử với mình tốt như vậy, nếu thiên thạch nện xuống thì…
Cố gắng! Nhất định phải cố gắng!
Ừm, thuện tiện lại cho ông bố bà mẹ với Tâm Tâm, mỗi người một tấm phòng thân!
Sáng hôm sau, để tránh ba mẹ nghi ngờ, hai người chia binh