Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Kiếm ca, Kiếm ca! – Kim Khải Toàn khiếp sợ nói: - Thật sự có lá thư đó sao?! Hành văn thế này, tuyệt đối là cổ giả rồi! Đẳng cấp thấp nhất cũng phải là Trạng Nguyên trước cách mạng ấy nhỉ?!
- Đúng rồi, người bình thường tuyệt đối không viết được đâu. – Giang Nghi Niên cũng gật đầu nói: - Không hổ là thế hệ trước, viết bức thư mà cũng trâu bò thế!
Tô Mai cũng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Kiếm.
Hiện tại ngay cả cô cũng không thể xác định Trương Tiểu Kiếm kể chuyện này là thật hay giả nữa.
Chung quy, thật lòng không phải tùy tiện là có thể viết được một bức thư như vậy đâu.
Sở Phi đều nghẹn đỏ cả mặt:
- Thế… Kia…
Hắn ấp úng thật lâu cũng không thể chọn được sai lầm nào nữa…
Ai nha sợ chưa?
Nhóc con, muốn đấu với anh sao? Còn kém chút đạo hạnh nhé!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng chỉ có một chút xíu như vậy thôi, nhưng đôi khi chỉ có chút xíu đó lại quyết định thắng bại cả trận đấu!
Lần sau nhớ kỹ nhé, lúc làm chảnh nhất định phải xác định rõ ràng…
Tao tiếp tục chém!
- Khi đó vừa viết thư xong, vậy thì phải có người đưa thư đúng không? Mà chỉ có một chiếc xe Jeep thôi, chỉ có thể dựa vào dũng sĩ lái xe đưa thư. Mà ông tài kia cũng là trâu bò, bao bọc toàn thân bằng bao tải. Đầu tiên là ông trẻ của sư phụ tôi tìm chút lưu huỳnh để đuổi rắn, dọn ra một con đường trống, tài xế cắm đầu xông ra ngoài, lên xe Jeep, rốt cuộc đi đưa thư được.
- Lúc đi thì chạy như điên, mà lúc về cũng chạy như điên. Nhưng chờ đến khi tài xế trở về, mọi người lại phát hiện trong xe chỉ có mình tài xế. Sư phụ tôi sợ hãi, chẳng lẽ là không mời được sao?
- Chờ tài xế xông vào phòng, mọi người vây quanh hỏi chuyện như thế nào, tài xế nói, mời thì mời được, nhưng mà người ta không ngồi xe!
- Ah? – Tô Mai chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: - Vậy thì hắn đến bằng cách nào?
- Đúng rồi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Khi đó mọi người đều suy nghĩ như vậy, ai biết tài xế lại nói một câu, mọi người đều sững sờ! Khi đó tài xế chỉ đáp lại hai chữ, cưỡi lừa…
“Phụt ----”
Giang Nghi Niên vừa nghe thấy hai chữ này lập tức phun ra, ra sức ho khan:
- Có xe không chịu ngồi, cưỡi lừa, đây là thao tác gì vậy?!
Mọi người cùng nhau gật đầu.
Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- Cưỡi lừa thì cưỡi lừa, nhưng con lừa này lợi hại lắm! Bởi vì đúng lúc mọi người đều đang oán sư tổ của tôi không đáng tin, lập tức nhìn thấy ngoài sân giếng bầy xà tự động dọn ra một khoảng trống, một hồi chuông đồng vang lên, một con lừa thô cõng một lão già chạy vào sân giếng.
- Trên người ông già kia chỉ mặc một tấm vải rách, bẩn như cặn dầu, dưới người mặc cái quần da, chân mang giày rách, dính đầy bùn vàng, bên eo cắm nghiêng một cái tẩu thuốc lào. Con lừa kia trái lại, rất là tinh thần, mắt hồng miệng hồng bụng trắng, còn có bốn vó màu bạc!
Lúc này Vu Mạn Kỳ phát hiện vấn đề:
- Con lừa kia chạy nhanh thế sao? Tài xế lái xe Jeep cũng vừa mới trở về thôi mà?
- Đúng rồi Vu tỷ. – Trương Tiểu Kiếm cười hì hì gật đầu, suýt nữa thì chém cho con lừa kia thành thần thú hạ phàm: - Nhưng là tọa kỵ của sư tổ cũng không phải là lừa, nó kêu là Đặc! Tử Điện Tuyệt Trần Đặc! Rồng đực giao phối với lừa cái sinh ra thú con gọi là Đặc, lừa đực giao phối với rồng cái sinh con thì gọi là Đại. Đặc sinh ở trên đất liền, Đại thì sống ở trong biển! Con Tử Điện Tuyệt Trần Đặc của sư tổ có thể nói là chạy đi như bay, không tránh khe rãnh, một ngày ngàn dặm!
Điểm số khiếp sợ +1, +2, +1, +2…
- Thần vậy! – Tô Mai kinh ngạc nói: - Sư tổ của anh quen biết với sư phụ của anh như vậy sao?
- Đúng. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu nói: - Sau khi sư tổ đuổi đi bầy rắn, vô tình phát hiện thể chất của sư phụ cũng là Cửu Âm Cửu Dương chi thể,