**Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
**
- Xì ----!
Vu tỷ Vu Mạn Kỳ phì cười một tiếng, không nhịn được nữa, che miệng bật cười, vừa cười vừa nói:
- Được, biết em lợi hại rồi. Nhanh ăn cơm đi, lát nữa cơm lạnh ăn không ngon đâu.
Quả nhiên vẫn là chị gái dịu dàng nói chuyện dễ nghe. Trương Tiểu Kiếm vội vàng ngồi xuống, nói:
- Đúng đúng đúng, ăn cơm trước ăn cơm trước!
Vì thế mọi người bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Tô Mai càng nhìn càng cảm thấy Trương Tiểu Kiếm thú vị, nói:
- Tiểu Kiếm, anh xem chuẩn như vậy, có thể xem giúp em được không?
- Được thôi! – Trương Tiểu Kiếm không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý: - Anh xem tướng mạo xem tay đó là đỉnh nhất nhé anh nói cho em biết, tuyệt đối giết nhầm còn hơn bỏ sót! Không đến mức hoa rơi bay bổng dư âm còn văng vẳng bên tai, nhưng dù sao cũng sẽ cam đoan không khiến em thất vọng!
- Ha ha, được. – Tô Mai cười đáp: - Bình thường em rất ít tiếp xúc với lĩnh vực này, muốn thử xem rốt cuộc có linh nghiệm hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người liếc mắt đưa tình ở đó, Sở Phi rốt cục không nhịn được…
Đôi cẩu nam nữ này!
Ném thức ăn cho chó trước mặt bố mày, không thể chấp nhận được!
- Chúng ta là thanh niên thời đại mới “Bốn có”, dù sao cũng là sinh viên đại học hàng đầu. – Sở Phi hừ hừ nói: - Sao có thể tin tưởng những thứ phong kiến mê tín như vậy được. Chúng ta nên tin tưởng vào khoa học! Khoa học mới là lẽ phải!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ai nha, cậu bạn nè, cậu nói những lời này, hệ thống đều nghe thấy hết đấy nhé…
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống, cậu có thể nhịn được sao?
Hệ thống:
- Kí chủ có thể suy xét khiến hắn nghiên cứu triết học.
Trương Tiểu Kiếm:
- Triết học?
Hệ thống:
- Triết ♂ học là chi nhánh của tài liệu khoa học dưới khoa học tự nhiên, chủ yếu là nghiên cứu làm thế nào để bẻ thẳng thành cong.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cái đệt, mày cũng quá độc ác đi…
Trương Tiểu Kiếm lạnh run. Hệ thống thật đúng là nham hiểm không ở mức bình thường, đây là muốn bẻ cong Sở Phi rồi, mạnh tay quá!
Quyết đoán đổi đề tài khác, coi chừng nghiên cứu Triết ♂ học cuối cùng nghiên cứu cả bản thân mình vào đó…
- Đúng đúng đúng! Khoa học mới là lẽ phải. – Trương Tiểu Kiếm ngồi bên cạnh không ngừng gật đầu: - Ăn cơm ăn cơm ---- Thực ra tôi cảm thấy Triết ♂ học là rất đáng để nghiên cứu đấy.
Sở Phi: “…”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Sở Phi.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Kỳ thật rõ ràng là Sở Phi đang cố ý nhằm vào mình, Trương Tiểu Kiếm có thể cảm nhận được điều đó. Hắn đâu có ngốc, chỉ bằng ánh mắt Sở Phi nhìn Tô Mai là biết người này nhất định có ý tưởng gì đó.
Thấy mỹ nữ lập tức đầu óc nóng lên liều mạng xông lên phía trước, đó gọi là tinh trùng bơi lên não. Trương Tiểu Kiếm đương nhiên sẽ không nguyện ý làm bia đỡ đạn ngu xuẩn đó. Hắn đâu có định theo đuổi người ta đâu mà.
Người ta một là Thanh Hoa một là Thiên Đại, cho dù mình có nhón chân cũng không chui được vào trong thế giới của người ta. Việc quan trọng bây giờ là phải làm việc chăm chỉ kiếm tiền học kỹ năng mới là lẽ phải.
Hệ thống:
- Một like cho ý tưởng của ký chủ.
Trương Tiểu Kiếm:
- Cám ơn cám ơn.
Hệ thống tiếp tục:
- Dù sao ký chủ cũng đã FA hai mươi bốn năm, nhìn điểm này vẫn có thể thấy được là rất có nghị lực.
Tao đkm hận không thể bóp chết mày nhá! Vạch áo cho người xem lưng!
Hít sâu…
Ừm, lại nói, vừa rồi làm một đợt này cũng không lỗ, hiện tại điểm số khiếp sợ đã gần đến ba trăm rồi!
Quả nhiên là phải nhiều người mới được!
Lấy người làm gốc, sau này nhất định phải nhớ kỹ điểm này!
Bởi vì vấn đề lệnh hạn chế mua sắm cùng với tiền đặt cọc căn nhà thứ hai, cho nên buổi chiều số lượng khách hàng đến xem nhà cũng không nhiều. Đa số các nhân viên tiêu thụ đều nghỉ ngơi trong khu vực nghỉ.
Sở Phi cũng đến lượt tiếp một người khách. Nhưng hắn cũng giống như Tô Mai, đi qua gặp mặt cái rồi thở phì phì trở về, đặt mông ngồi xuống sofa nói:
- Thật là không có cách nào làm việc được nữa! Lại là không có hộ khẩu Thiên Kinh!
Giang Nghi Niên nhún vui:
- Không có cách nào khác. Hết ngày lành rồi, haizzz.
Phải biết rằng lúc trước, ngày nào nhiều thì bọn họ có thể bán được mấy căn hộ, tháng nào mà chẳng