Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Kỳ Lân? Không thể nào không thể nào! – Long đại sư lắc đầu như trống bỏi: - Tôi làm theo phương thức sắp đặt Kỳ Lân Tì Hưu linh tinh các thứ mà sư phụ từng giảng cho tôi nghe, tuyệt đối không thể nào xảy ra vấn đề gì được! Cúng tế cũng là chân truyền từ sư môn, sao có thể có vấn đề được?
Rốt cục bắt được sơ hở!
Bên cạnh Trần Nhã Đình khoanh tay cười lạnh:
- Lộ đuôi chưa? Đôi Kỳ Lân này á, tôi nói không ngoa đâu, không chỉ có sư phụ tôi từng xem, không ít bạn bè của ba tôi cũng từng xem rồi. Tất cả mọi người đều nói không có bất cứ vấn đề gì, sao đến lượt ông lại bảo là không thích hợp? Cho nên rất rõ ràng, ông chính là thằng lừa đảo! Giả! Đại đệ tử quan môn của sư môn cái gì đều là giả!
Con nhóc chết tiệt, thật đúng là không quên đối chọi với anh mày!
Nhóc con, nếu là người bình thường có lẽ thật sự không làm gì được mày.
Đáng tiếc, anh mày là người có hệ thống!
Biết hệ thống có nghĩa là gì không?
Có nói mày cũng không hiểu!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên anh thầm lặng, anh không nói!
- Cô nói không sai. – Trương Tiểu Kiếm cười hì hì nháy mắt với Trần Nhã Đình, nói: - Tôi đâu có nói cúng tế với sắp đặt Kỳ Lân đồng này có vấn đề gì đâu. Tôi nói là, đôi Kỳ Lân đồng này, có vấn đề.
Kỳ Lân đồng có vấn đề?
Mấy người Trần Tử Hào liếc nhìn nhau, cuối cùng là Long đại sư lên tiếng:
- Tiểu hữu, cậu nói con Kỳ Lân đồng này, có vấn đề gì? Thật không liên quan đến cúng tế với bày đặt?
- Đương nhiên. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu, nói: - Đầu tiên ấy, đôi Kỳ Lân đồng này cao sáu mươi sáu centimet, trái đực phải cái, hai mắt đều là đá beryl màu lục, phỏng chừng giá thành đắt đỏ.
Bên này Trương Tiểu Kiếm vừa nói xong, bên kia đám người Trần Tử Hào đồng thời gật đầu.
Trương Tiểu Kiếm tiếp tục nói:
- Tiếp theo ấy, sau khi chuyển đôi Kỳ Lân đồng này về nhà, mọi việc trong nhà của Trần ca bắt đầu không thuận lợi. Vì thế Trần ca lại mời Long đại sư đến hỗ trợ cúng tế bài trí, tôi nói đúng không?
- Đúng đúng đúng, chính là như thế! – Trần Tử Hào gật đầu như gà mổ thóc: - Nhưng mà hình như cúng tế rồi mà vẫn không được cải thiện tí nào. Vì sao lại như thế? Là phương thức cúng tế không đúng sao?
- Cúng tế à… - Trương Tiểu Kiếm sờ cằm, nói: - Dựa theo phương pháp của sư môn chúng ta, chính là trước nói tiếng mạo phạm, sau đó dùng chỉ đỏ quấn ba vòng lên cổ Kỳ Lân, lấy tiết gà ra, dùng ngón tay dính một ít, bôi lên đôi mắt của Kỳ Lân, từ con đực tới con cái, bôi từng cái một.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Long An Dương!”
- Đúng đúng đúng, cúng tế làm như thế không sai! – Ánh mắt Long An Dương trừng to: - Chẳng lẽ tiểu hữu cậu thật đúng là… Đại đồ đệ của sư công chúng ta chăng?
Đến đây thì Long đại sư đã tin một nửa. Nhưng mà hắn vẫn không muốn tin tưởng Trương Tiểu Kiếm chính là sư thúc của hắn…
Chung quy chênh lệch tuổi tác không khỏi quá lớn…
- Bình thường mà nói, Kỳ Lân là con vật tượng trưng cho may mắn, đặt ở trong nhà có thể có phúc có vận may, còn có thể trừ bỏ cái ác, ngăn cản tai nạn. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Nhưng quan trọng là, nếu là Kỳ Lân bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng mà đôi Kỳ Lân này của các anh, lại không bình thường.
Kỳ Lân không bình thường!
Vừa thốt ra lời này, Trần Tử Hào cùng Long đại sư không khỏi sợ ngây người!
Con Kỳ Lân đồng này, bất kể là công nghệ chế tạo hay là kiểu dáng hay là giá cả đều là lựa chọn hàng đầu mà, thuộc về đẳng cấp tốt nhất, vậy mà lại không bình thường sao?
- Trương đại sư, rốt cục là không bình thường như thế nào? – Trần Tử Hào cảm thấy toàn thân không thoải mái, càng nhìn Kỳ Lân lại càng thấy khó chịu, ở bên cạnh nói vội: - Còn xin Trương đại sư nhất định phải giải thích nghi hoặc giúp tôi!
- Không bình thường ở chỗ, nằm trong cơ thể con Kỳ Lân đồng này đấy. – Trương Tiểu Kiếm khẽ thở dài, sau đó nhìn Long đại sư, trong giọng nói lại tràn ngập chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, như là người bề trên nói với con cháu của mình: - Long sư điệt, so với sư phụ tôi mà nói, bản lãnh anh học được chỉ sợ cùng lắm mới được bốn phần thôi. Vị trí bày đặt của Kỳ Lân là không sai, cúng tế cũng không sai, nhưng không có hiệu quả. Anh biết điều này nhưng lại không biết vì sao lại thế. Đạo lí đơn giản như