Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trần Nhã Đình quả thực là buồn bực đến bay lên!
Cô vốn định tố giác tên lừa đảo này, ai biết lại biến thành đồ tôn một cách không hiểu ra sao!
Mày xem cái tên đáng chết kia mở mồm ngậm mồm là đồ tôn nè khốn khiếp!
Nhưng vẫn đề là bây giờ người ta chiếm ưu thế, mình không thể phản kháng được!
Thật là bức chết bổn cô nương!
Về phòng ngủ đi cho rồi!
- Trương đại sư, con gái tôi có chút bướng bỉnh, còn mong Trương đại sư đừng lấy làm phiền lòng. – Lúc này Trần Tử Hào nhìn Trương Tiểu Kiếm quả thực giống như là nhìn thần tiên, nói chuyện cũng là khách khí các thứ: - Trương đại sư, ngài mau nhìn giúp tôi xem căn nhà này có vấn đề nào khác không?
Trương Tiểu Kiếm làm bộ làm dáng nhìn một vòng, sau đó nói:
- Ừm, trước mắt thì không có vấn đề gì.
Có những lời này của hắn, vợ chồng Trần Tử Hào nhất thời yên lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân vật trâu bò như thế nói không thành vấn đề, vậy thì tuyệt đối là thật sự không thành vấn đề --- Vừa rồi tiền nợ đều trả về hết rồi, đây chính là công lao thật sự nhá! Đặt ở chỗ kia có thể nhìn thấy!
- Ai nha, Trương đại sư, có thể quen biết với ngài thật là tốt quá. – Trần Tử Hào đứng dậy, nói: - Ngài xem… Tôi cũng không biết nên cảm tạ ngài như thế nào, này…
- Khách khí như vậy làm gì. – Trương Tiểu Kiếm đứng dậy, ôm hai tay đi đằng trước, phong thái như cao nhân, nói: - Dựa theo thương lượng trước đó của chúng ta, xem phong thủy hai ngàn, trả tiền là được.
Tổ sư, tuy rằng mặt ngoài nhẹ như mây gió, nhưng thực tế trong tim đang chảy máu nè!
Đừng nói là hai ngàn, bây giờ anh bảo hai vạn thằng này cũng tuyệt đối cho luôn…
Hệ thống đáng chết! Mày định giá thấp thế làm gì?!
Hệ thống:
- Cậu xác định lúc trước cậu không ngại nó cao sao?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ố mài gót, thật đúng là, ban đầu đi xem bói ở công viên anh còn cảm thấy giá này rất cao không có người đến…
- Hai ngàn, vận… - Trần Tử Hào thật là có chút do dự, không phải là giá rất cao mà là giá rất thấp. Thật ra thì vừa rồi mới thu về khoản nợ kia đều là tiền mặt, Trần Tử Hào cảm thấy tiêu hai trăm ngàn cũng không coi là nhiều cơ! Chung quy món nợ kia đã kéo dài suốt ba năm, ai biết khi nào thì người ta mới chịu trả… Không ngờ vừa xem phong thủy xong đã lập tức trả ngay tiền mặt luôn!
Nhưng mà bây giờ người ta lại nói chỉ thu hai ngàn…
- Đại sư, giá này có phải là… hơi thấp không? – Trần Tử Hào do dự lấy hai ngàn tệ ra: - Ngài xem, ngài giúp tôi nhìn việc lớn như vậy, tôi cứ cảm thấy chút tiền này…
- Hai ngàn là được. – Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng nhận lấy thu vào, trong lòng sắp khóc, ngoài mặt lại cực kỳ lạnh nhạt, nói: - Chúng tôi làm nghề này chú ý nhất ngôn cửu đỉnh, nói hai ngàn chính là hai ngàn.
- Vậy… - Trần Tử Hào suy nghĩ, cuối cùng chỉ phải đồng ý: - Được rồi…
Sau đó quay đầu lập tức rống to:
- Đình Đình! Còn không may xuống đây tiễn Trương đại sư! Dây dưa gì nữa? Ba sắp đi ra ngoài rồi nè!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +8 đến từ Trần Nhã Đình!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Woa ha ha ha ha ha ha ha! Hù chết mày!
- Ba, mọi người bận rộn thì bận rộn đi chứ tìm con làm chi? – Trần Nhã Đình mặc một bộ quần jeans áo thun đáng yêu đi ra, vừa đi vừa than thở: - Con còn đang định đi ngủ nè…
- Mày nói tìm mày làm gì? – Trần Tử Hào tức giận nói: - Con nít con nôi hoàn toàn không biết lễ phép gì cả. Sư thúc tổ của mày sắp đi rồi mà mày không chịu đưa tiễn gì cả, sao bất lịch sự thế hả?
Một tiếng “sư thúc tổ” khiến Trần Nhã Đình nhất thời lại có khuynh hướng nổ tung, nhưng chung quy là ba mẹ đều đang ở đây, cô không dám khinh suất, đành phải nhịn!
- Tới tới tới, Trương đại sư ngài lên xe. – Trần Tử Hào đưa Trương Tiểu Kiếm vào trong Maybach trước, sau đó nói: - Chúng ta lập tức ký hợp đồng thôi. Đến lúc đó ngài bảo căn nhà nào tốt, chúng ta lập tức ký căn đó!
- Sư thúc, chúng ta bảo lưu wechat cái đi. – Long đại sư thấy Trương Tiểu Kiếm sắp rời đi, vội vàng nói: - Về sau có chỗ nào không hiểu con sẽ xin chỉ bảo nhiều nhiều, được không?
- Được thôi. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu, hai người add wechat, sau đó nói: - Vậy thì trước hết cứ như thế. Anh đi về trước đi.
Long đại sư cúi đầu chín mươi độ:
- Cung tiễn pháp giá của sư thúc.
Ai nha lời nịnh hót này sao mà dễ nghe thế!
Sau đó quay đầu nhìn Trần Nhã Đình:
- Ai nha đồ tôn nè, sư thúc tổ của con đi trước nhé, về sau có gì không rõ cứ đến tìm ông ha, sư thúc tổ cam đoan khiến con hài lòng!
Trần Nhã Đình: “…”
Con nhóc tức đến mức nắm tay trắng bệch!
Trần Nhã Đình cảm giác đầu óc muốn nổ tung, nghẹn một lúc lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Coi… Coi như ông thắng!
- Ừ đồ tôn.
Sau đó vẫy tay:
- Hẹn gặp lại đồ tôn!
Trần Nhã Đình: “…”
Con nhóc tủi