Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Ban đầu Trương Tiểu Kiếm xác thực là suy nghĩ như vậy, nhưng đợi đến khi hắn nhìn thấy mấy vết chân in trên cửa cùng với dấu răng trên chân bàn…
- Cương Đạn Nhi!!! – Trương Tiểu Kiếm rít gào: - Con chó rác rưởi chết tiệt mày nhanh cút ra đây cho bố!
- Meo u…
Thanh âm của Cương Đạn Nhi truyền đến từ trong phòng, cái con này lại còn thuận tiện đóng cửa lại…
- Cương! Đạn! Nhi!!!
Trương Tiểu Kiếm quả thực điên tiết! Tổ sư dắt nó đi dạo một ngày mới 200 tệ, ai biết mới thời gian nửa ngày nó phá hư đồ đạc cộng lại đâu chỉ có một ngàn đâu!
Xem nó cắn sofa kìa!
Một đá đá văng cửa ra, Cương Đạn Nhi nhất thời sợ hãi thịch thịch chui vào trong góc!
- Chui! Mày cho rằng chui vào đó thì sẽ không có việc gì sao?! – Trương Tiểu Kiếm sải bước xông lên, giang tay kéo miệng Cương Đạn Nhi, dùng sức lắc, rít gào: - ĐM tao vốn tưởng giữ mày để kiếm tí tiền nhé! Ai biết không ngờ mày lại là một con chó của đội quy hoạch! Nhìn xem cái nhà bị mày phá phách kìa! Mày còn hít mũi chó! Mày nhìn xem tường bị mày cào kìa! Mày không đi làm ở đội quy hoạch thì thật lòng đáng CMN tiếc! Một ngày ở đội quy hoạch còn được ba trăm cơ!
Cương Đạn Nhi tội nghiệp thè lưỡi ra:
- Meo u…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có phải là mày muốn nói với tao rằng cũ không đi mới không tới không hả?! – Trương Tiểu Kiếm kéo miệng Cương Đạn Nhi lại lắc một trận: - Nhưng mà ĐM đi kiểu này cũng nhanh quá mức! Nhìn xem mày cào cái gối của tao kìa! Tối nay bố mày ngủ thế nào đây hả?! Hả?! Mày nói cho tao nghe xem! Bố mày mới mua cái gối này có một tháng mày đã cào thành thế này rồi! Chẳng lẽ mày còn định cho bố mày một niềm vui bất ngờ?! Nhưng mà niềm vui bất ngờ của mày đáng sợ quá rồi đấy! Sao mày không tặng hoa đi hả?! Hả?! Sao không tặng hoa?!
Cương Đạn Nhi:
- Meo u…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
- Mày còn meo u cái búa! – Trương Tiểu Kiếm điên tiết hết cả người: - Mày là cờ hó không phải mèo nhé! Mày còn meo u! Tao… Tao…. – Trương Tiểu Kiếm giơ tay đấm một phát: - Tao… Tao thành khẩn vỗ ngực mày! Oa oa oa người ta siêu muốn khóc! Không bằng hai ta chia tay đi, chia tay đi được không?! Từ nay làm hai con cờ hó xa lạ không liên quan gì tới nhau được không?! Không phải là tao không thể dắt mày đi dạo, quan trọng là ĐM nhà tao đéo chịu nổi đâu! Tao sợ lát nữa ông ba tao về mày sẽ chuẩn bị biến thành lẩu thịt chó thôi mày có biết không hả? Có biết không hả?!
Cương Đạn Nhi bị Trương Tiểu Kiếm mắng, dùng sức vẫy đuôi nha, xem đáng thương…
Đáng thương cũng không được!
“Phù ----!”
Trương Tiểu Kiếm quả thực muốn bốc khói trên đầu, càng nhìn càng phát điên!
Nhưng mà phát điên thì có ích lợi gì, nhất định là phải dọn dẹp nhà cửa trước rồi…
Hệ thống:
- Cho nên có bạn bè từ nơi xa đến, tuy xa nhưng phải diệt!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hệ thống mày rốt cục nói được một câu dễ nghe, bây giờ anh mày nhìn Cương Đạn Nhi kiểu gì cũng muốn nấu nó!
- Mày thu đầu lưỡi về cho tao! Mày có thể tôn trọng tao một chút được không hả?! Tôn trọng chút! – Trương Tiểu Kiếm nắm đầu chó của Cương Đạn Nhi: - Nhìn vào mắt tao, nói về sau mày sẽ không phá nhà nữa, nói mau!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Cương Đạn Nhi.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
- ĐM mày còn khiếp sợ! – Trương Tiểu Kiếm điên tiết nói: - Đến lúc này rồi mà mày còn chê tao xấu đúng không?!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Cương Đạn Nhi!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tuyệt chiêu! Thuật đánh chó chung cực!
Trương Tiểu Kiếm túm chặt lấy đầu chó:
- Nhìn tao! Không được nhúc nhích!
“Điểm số khiếp sợ +2, +2, +2, +2…”
Ah? Ngược lại là một phương pháp tốt để quét điểm số khiếp sợ đấy…
Mười lăm phút sau ----
“Điểm số khiếp sợ +1, +1, +1, +1…”
Tiếp tục tiếp tục, ba mươi phút sau ----
“Điểm số khiếp sợ +0.2, +0.2, +0.2, +0.2…”
- Thôi, tha thứ mày. – Nhìn mới thu hoạch được ba trăm điểm số khiếp sợ trong trung tâm thương mại, Trương Tiểu Kiếm cười thỏa mãn, chỉnh sửa cổ áo một chút: - Sau này phải ngoan ngoãn cho tao, có nghe không?
- Meo u… - Cương Đạn Nhi nháy mắt nằm bò,