Hàn Dật từ trên xe bước xuống, dường như anh cảm nhận được gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn. Lạc Dư vui vẻ vẫy vẫy tay với anh, Dật ca ca trở về rồi a, cậu quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài đón Hàn Dật.
Khí lạnh trên người Hàn Dật khi vừa nhìn thấy Lạc Dư liền biến mất không còn một chút nào. A Dư của anh đáng yêu như vậy, anh không thể dọa em ấy sợ a.
Lạc Dư chạy xuống lầu, nhanh chân chạy đến bên Hàn Dật ôm chầm lấy anh, vui vẻ hô:
- Aa, Dật ca ca, anh trở về rồi
Hàn Dật mỉm cười dịu dàng ôm lấy cậu, nói:
- A Dư, chúng ta vào nhà trước được không.
Lạc Dư chớp chớp mắt rồi gật đầu đồng ý, kéo lấy tay Hàn Dật, nói:
- Mau vào nhà thôi, Dật ca ca.
Khi Lạc Dư vừa quay đầu đi, ánh mắt Hàn Dật nhìn cậu lập tức thay đổi, sự điên cuồng chiếm hữu trong đó khiến 250 ở trong không gian đang nhìn hai người thông qua màn hình run lên cầm cập, thật, thật đáng sợ.
Nó rất muốn nói tất cả những thứ này cho Lạc Dư nhưng mỗi lần nó định mở miệng nói thì hệ thống máy chủ lại vang lên tiếng kêu cảnh cáo nó.
Chính nó cũng không biết mình vi phạm cái gì, nó là hệ thống, vừa kiểm soát vừa giúp đỡ kí chủ hoàn thành nhiệm vụ. Những cái này nó đáng lẽ ra nó phải được cấp phép thông báo cho kí chủ của mình để họ điều chỉnh cách công lược khác mới phải, sao lại bị cấm rồi a.
Đột nhiên, 250 cảm thấy cả người lạnh toát, lông nó dựng đứng lên ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, cả người nó giống như bị ấn nút dừng vậy, không cử động được, nó bị ánh mắt lạnh thấu sương của Hàn Dật làm đông cứng ngay tại chỗ.
Hàn Dật nhìn chằm chằm vào Lạc Dư, anh từ lúc Lạc Dư xuất hiện luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.
Anh âm thầm nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm ra được đáp án, nhưng khi Lạc Dư quay đầu đi thì ánh mắt đó biến mất.
Hàn Dật nghi hoặc nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Dư, dường như xuyên qua đó anh có thể thấy được cái gì đó vậy.
Hàn Dật nhíu mày, anh cảm thấy hình như trên người Lạc Dư có gì đó thì phải, nhưng lại không biết nó rốt cuộc là thứ gì, trực giác của anh vẫn luôn rất chuẩn xác a.
Hàn Dật nheo mắt suy nghĩ. Đột nhiên Hàn Dật dừng lại khiến Lạc Dư nghi hoặc quay lại nhìn, hỏi :
- Sao vậy.
Hàn Dật hoàn hồn, anh cười nói:
- Không có gì, đi thôi.
Nói rồi anh đi nhanh về phía trước thành ra anh là người kéo cậu vào nhà.
Lạc Dư nhìn Hàn Dật đang cởi áo khoác ngoài cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói với anh:
- Dật ca ca, em, em chưa chuẩn bị đồ ăn.
Khi biết anh trở về , cậu liền chạy đi siêu thị , nhưng dù cậu có mua hết tất cả