Nhan Mặc mỉm cười giữ lấy đầu Lạc Dư ấn vào trong lòng mình, hắn nhắm mắt hít hà hương quýt mát lạnh trên người cậu mơ hồ lẩm bẩm.
- A Dư.
Hắn cũng không biết mình xảy ra chuyện gì nữa, người hắn yêu là Lạc Lạc nhưng đối với Lạc Dư lại không kiềm lòng được, không lẽ hắn giống như những lời cậu nói, là, tra nam sao.
Sụt sịt
Lạc Dư đem nước mắt nước mũi bôi hết lên người Nhan Mặc.
- ...
Nhan Mặc cả người cứng ngắc, hắn gượng gạo nhìn xuống chiếc áo phông trắng đang mặc trên người rồi lại nhìn Lạc Dư.
- Hì hì.
Lạc Dư cười ra tiếng, cậu lè lưỡi đẩy người ra chui lại vào trong ổ chăn của mình.
- Tôi không biết gì hết, đi ngủ đây, mệt quá ~
Âm thanh trong trẻo truyền vào tai Nhan Mặc, hắn sầm mặt tức đến run người.
Lạc Dư, cậu được lắm, suýt chút nữa thì hắn đã bị thằng nhóc này thuyết phục, lại còn cảm thấy em trai mình thật đáng thương nữa chứ.
- Hừ.
Lạc Dư trong chăn nhịn cười đến nội thương, cậu che miệng lắng nghe tiếng sột soạt bên cạnh, Nhan Mặc cái gì vậy, tò mò quá đi.
Lạc Dư kéo ra chăn ra một chút giương mắt nhìn Nhan Mặc xem hắn đang làm gì.
- A.
- A.
Cả hai người đồng thời hét lên, mặt mũi ai nấy đều đỏ ửng khả nghi.
- Cậu, ai cho phép cậu nhìn hả?
Nhan Mặc trừng mắt đá một nhát vào đống chăn trước mặt.
Lạc Dư ăn đau cũng tức giận không kém, dám ngang nhiên cởi đồ trên giường, a a a, đây rõ ràng là muốn quyến rũ cậu.
- Tôi còn chưa nói cậu đó, mau mặc áo vào.
Lạc Dư bất mãn lên tiếng, cậu nhỏ giọng lầm bầm nhưng trong phòng chỉ có hai người, không gian xung quanh lại vô cùng yên tĩnh nên Nhan Mặc có thể nghe rõ mồn một.
- Có cái gì đâu mà khoe, chỗ nào cũng gầy nhom nhom, được mỗi cái bụng là có thịt...!không, phải là được mỗi cái bụng mỡ mới đúng.
Lạc Dư ngu ngơ gật gật đầu, đúng vậy, chỉ được có cái bụng mỡ rung ra rung rinh thôi.
Cậu âm thầm liếc mắt xem thường, chậc, được có mỗi một múi.
250 trong không gian ngứa ngáy muốn ra ngoài xem tận mắt, nhưng có nam chủ ở đây nên nó không ra được chỉ có thể ở trong không gian chõ miệng mèo vào nói.
- / Kí chủ, cậu mau sờ thử đi, cảm giác sờ một mũi khác hoàn toàn so với sờ mấy múi đó./
Thật ra thì nó muốn chính tay sờ thử cơ, không biết có mềm bằng bụng mèo nó không nữa.
250 dùng đệm thịt dưới chân chạm vào bụng mỡ của mình.
Của nó nhất định là mềm hơn, nó lắc đuôi thúc giục Lạc Dư.
- / Kí chủ, cậu sờ thử đi mau lên, xem nó có mềm bằng bụng mèo của tôi không./
Lạc Dư không để ý đến nó, giờ cậu mà thò tay sờ nhất định sẽ bị ăn đòn.
"Không sờ đâu."
- / Kí chủ ~/
250 mè nheo làm nũng, nó chỉ muốn biết ai mới là người mềm nhất, đáng yêu nhất thôi mà.
- / Kí chủ ~/
Lạc Dư không chịu được việc nó cứ lèo nhèo bên tai mình, cậu bẹp miệng.
" Im, đợi lát nữa hắn ngủ rồi ta sờ thử."
- / Kí chủ ~ tôi yêu cậu nhất./
Lệ khí trên người Nhan Mặc càng ngày càng dày đặc, hết Lạc Lạc giờ lại đến Lạc Dư, hắn thật sự béo đến như vậy sao, ai cũng đòi múi, tức chết mất.
- Hừ.
Lạc Dư cảm nhận được, cậu khó hiểu chớp chớp mắt, có ai làm gì đâu, sao giờ còn tức giận hơn vừa nãy vậy.
- Ừm...
Cậu nên nói gì bây giờ, mà lỡ nói xong hắn còn tức hơn thì sao.
Lạc Dư ở trong chăn vuốt cằm, khoan đã,