Bắt đầu từ ngày đó, Nhan Mặc đăng kí tham gia một khóa tập thể hình, ngoại trừ thời gian ở trường thì hắn đều đến phòng tập.
- Nhan Mặc, cậu lại đi?
- Ừ.
Nhan Mặc nhàn nhạt đáp một tiếng, Lạc Dư liếc mắt nhìn xuống bụng hắn khinh thường dẩu môi.
Hừ hừ, đợi đến lúc gặp nhau cậu lại nói muốn bụng mỡ xem hắn làm thế nào, dám bỏ mặc cậu không quản, nhất định phải dạy cho hắn một bài học mới được.
- Biến.
Nhan Mặc vừa nghe liền gật đầu biến luôn, thời gian gặp mặt Lạc Lạc sắp đến rồi hắn phải tranh thủ tập thêm mấy múi, làm gì có thời gian chơi với thằng nhóc này được chứ.
Mẹ Lạc thấy Lạc Dư đứng một mình ở ngoài sân lắc lắc đầu, lễ cưới của bà cũng sắp diễn ra rồi mà quan hệ của hai đứa này vẫn tệ như vậy, phải tìm cách khác thôi.
...
Nhoáng một cái đã đến đám cưới của cha mẹ hai người, bên ngoài mọi người tấp nập ra ra vào vào, cười nói vui vẻ.
- Chậc.
Lạc Dư ngồi trên lầu vừa ăn hoa quả vừa hứng thú quan sát bọn họ.
- / Kí chủ, cậu không xuống đó giúp một tay à./
250 ngồi trên vai cậu lắc đuôi hỏi, Lạc Dư trong miệng vẫn còn nhét một miếng táo thật to, khó khắn nói:
- Ừm, xuống đó làm...!gì, có giúp được cái gì đâu, ở đây ăn cho lành.
Lạc Dư đá đá chân, đột nhiên cậu nhìn thấy thân ảnh của Nhan Mặc, khuôn mặt vui vẻ liền biến mất.
- Hừ, còn biết vác mặt về đây.
Lạc Dư ai oán nhìn Nhan Mặc không rời, cậu túm đầu 250 đưa đến trước mặt.
- Mèo mướp thúi, ngươi nghĩ ta nên ngược hắn, cho hắn một bài học không.
250 dùng hai chi trước bất lực đẩy đẩy tay cậu.
- / Kí chủ a ~ cậu muốn làm gì thì làm, chỉ cần trước khi rời đi đem độ hảo cảm rót đầy là được./
/ Còn nữa, cậu buông tay ra đi, cậu cứ túm như thế thì trí thông minh của bổn bảo bảo sẽ dốc ngược xuống bụng và chui ra ngoài đó./
Lạc Dư ném nó đi lâm vào trầm tư, cậu từng đọc không ít tiểu thuyết, có nên học theo nó lượn khỏi tầm mắt của Nhan Mặc một thời gian không.
Ừm, ý tưởng này cũng không tồi nên thử.
Bỗng nhiên Nhan Mặc cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh, hắn nheo mắt khó hiểu, sắp xảy ra chuyện gì sao.
Lạc Dư đứng trên lầu khoanh tay cười một mình, đúng lúc này cửa phòng lại vang lên Cốc Cốc Cốc.
- Lão đại, là tôi - Vân Duật.
Lạc Dư ra mở cửa, Vân Duật cười hì hì luồn lách qua cánh tay của cậu đi vào trong phòng.
- Lão đại, tôi gọi thêm mấy người anh em nữa rồi, tối nay chúng ta phải nháo động phòng hoa chúc, phải quậy tung trời luôn.
Lạc Dư khóe miệng co rúm lại.
- Cậu thích thì đi mà nháo, ông đây không thèm.
- Ơ.
Vân Duật ngơ ngác, lúc phản ứng lại thì sắc mặt cậu ta hoàn toàn biến đổi, chống nạnh gào lên.
- Không được, cậu phải tham gia cùng chúng tôi, cứ quyết định như vậy đi, tôi đi trước.
Nói xong cậu ta không để Lạc Dư kịp nói gì liền mở cửa chạy đi, hừ, bọn họ cũng cần có người làm bia đỡ đạn chứ.
- Nè, khoan đã.
Lạc Dư ngẩn người muốn cản Vân Duật lại thì người đã không còn bóng dáng.
- Lúc bị mẹ bắt kiểu gì cũng lấy lão đại này ra làm tấm chắn cho coi.
Dù biết ý nghĩ trong đầu Vân Duật nhưng Lạc Dư cũng chẳng thế làm gì khác ngoài cùng bọn họ chuẩn bị đi nháo đêm tân hôn của dượng và mẹ mình.
Đêm đến,
- Đi bên này.
Lạc Dư dẫn theo một đám hơn mười người lén la lén lút chầm chậm di chuyển đến phòng