Cứ thế ba tháng trôi qua, hôm nay: -/ Kí chủ độ hảo cảm của Hàn Dật đã là 97%/
/ Thời gian của chúng ta chỉ còn hơn một tháng.... /
Lạc Dư đang vui vẻ cùng Hàn Dật xem ti vi nghe thấy vậy thì nụ cười trên mặt cứng lại,cậu trầm mặc, dù cậu biết ngày này sớm muộn cũng sẽ tới nhưng....
Lạc Dư quay đầu sang chỗ khác, cố gắng không để bản thân khóc trước mặt Hàn Dật, trái tim cậu đau quá, làm sao đây.
Hàn Dật đột nhiên lại không thấy Lạc Dư ríu rít nói chuyện nữa thì có chút nghi hoặc nhìn sang . Anh nhíu mày đặt tay lên vai cậu, nói:
A Dư, em sao vậy a.Lạc Dư cắn chặt môi, cậu hít sâu một hơi quay lại ôm chặt lấy Hàn Dật úp mặt vào lồng ngực anh nói:
Dật ca ca, emm đói..Hàn Dật bật cười xoa xoa đầu cậu:
A Dư, em là heo sao, vừa mới ăn đã đói a.Lạc Dư chu môi, ủy khuất:
Anh mới là heo, em không biết đâu, em muốn ăn a.
Được, được, anh lấy đồ ăn cho em..
Nhìn bóng lưng Hàn Dật rời đi, nụ cười vui vẻ trên mặt Hàn Dật không còn dư lại một chút nào, cậu cười khổ:
Mèo mướp thúi, không thể kéo dài thời gian thêm một chút nữa à.250 bên trong có chút không đành lòng nhưng nó cũng lực bất tòng tâm a, nó châm chước một chút rồi nói:
-/ Kí chủ, cái này tôi không thể giúp cậu được, trừ phi điểm linh hồn cậu tăng lên, nhưng điều đó hiện giờ là không thể /
Lạc Dư nghèn nghẹn :
Ta... biết rồi.Bên phía Hàn Phong, anh ta bây giờ đang tức điên nhìn chằm chằm bóng lưng đang tung tăng chạy nhảy trên sân bóng rổ, Vương Chi Hạo a, Vương Chi Hạo, cậu ta cũng thật giỏi a, vậy mà dám năm lần bảy lượt chống đối Hàn Phong anh a.
Anh ta hừ lạnh, nhỏ giọng nói: Vương Chi Hạo, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của việc chống lại Hàn Phong này là như thế nào.
thời gian còn 7 ngày.Lạc Dư lầm bẩm, Hàn Dật nhìn cậu mày nhíu chặt lại, anh càng ngày càng cảm thấy Lạc Dư gần đây vô cùng kì quái, suốt ngày ngồi ngẩn ngơ, nói chuyện một mình thỉnh thoảng còn nhìn trộm anh nhưng khi anh quay lại nhìn thì lại tránh né không dám đối mặt.
Lạc Dư đứng trên lầu nhìn Hàn Dật lên xe rời đi, hôm nay Dật ca ca phải đi công tác a, phải mất 5 ngày mới có thể trở về a.
Cậu ngồi bệt xuống đất ngẩn người nhìn ra bên ngoài, cậu ghét mùa đông, thật lạnh lẽo. Lạc Dư bật khóc nức nở, cậu không muốn rời đi cũng không muốn xa Hàn Dật, cậu yêu anh ấy, rất yêu anh ấy.
Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến bờ vai Lạc Dư càng run rẩy lợi hại, cũng không biết là do lạnh hay là do cái gì khác.
1 ngày
2 ngày
...
5 ngày..
Lạc Dư nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, 5 ngày, 5 ngày rồi sao Dật ca ca vẫn chưa trở về , cũng không nhận điện thoại của cậu chứ. Lạc Dư lo lắng đi qua đi lại, cậu rất muốn đi tìm