Vũ Nhiên cuối cùng cũng chẳng giận được Lạc Dư, nó cúi đầu đi đên bên chân cậu dụi dụi,
- Gâu ( đừng giận ta nữa mà)
Tuy Vũ Nhiên không biết rốt cuộc mình chọc gì đến Lạc Dư, nhưng hắn biết, giờ mà không dỗ thằng này thì tối đừng hòng được ăn no.
Vũ Nhiên bất đắc dĩ, hắn từ bao giờ lại lưu lạc đến nỗi vì một bữa cơm mà phải hạ mình lấy lòng tên này a.
Lạc Dư nhịn không được bật cười, trong đầu hếch mặt lên khoe với 250:
- Mèo mướp thúi, ngươi xem, Nhiên Nhiên ta nuôi có phải rất ngoan không.
250 :-/ .... haha/
Lạc Dư xoa xoa đầu Vũ Nhiên,
- Được rồi, đi ăn thôi.
.......................
Mấy tháng sau,
Lạc Dư ngồi ngoài ban công ôm Vũ Nhiên lẩm bẩm:
- Lập xuân rồi a.
Ánh mắt Lạc Dư sáng lên, cậu cười hì hì bóp mặt Vũ Nhiên nói:
- Nhiên Nhiên, chúng ta đi cắm trại đi, được không?
Vũ Nhiên chẳng thèm sủa một tiếng, mấy tháng nay nó bị hành hạ đủ thảm rồi, cuối cùng nó cũng rút ra được bài học, Lạc Dư muốn làm gì đi nữa cũng không được phản đối, nói gì cũng không được cãi lại.
Vũ Nhiên giựt giựt cái nơ màu hồng trên cổ âm thầm nghiến răng, đợi hắn trở lại hình người nhất định không tha cho tên đáng chết coi hắn thành chó cái mà nuôi này.
Lạc Dư bỏ Vũ Nhiên bên ngoài rồi chạy vào trong nhà, mấy hôm nữa cậu muốn đi luôn cơ.
Vũ Nhiên lười biếng nằm trên ghế ,đột nhiên,
" ting tongg "
Lạc Dư ngoái đầu ra nhìn Vũ Nhiên nói:
- Nhiên Nhiên, ra mở cửa đi.
Nói xong liền chạy đi tìm đồ, Vũ Nhiên mò dậy đi ra dùng một chân vặn chốt,
" tạch"
Cửa mở ra, Vũ Nhiên nghi hoặc nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài, ai đây.
Vân Mộng Y nhìn con chó ngao Tây Tạng kích động muốn tiến lên ôm lấy nó. Vũ Nhiên nhanh nhạy tránh qua một bên cảnh giác nhìn chằm chằm Vân Mộng Y.
Cô ta thấy phản ứng của Vũ Nhiên thì biểu cảm vui vẻ, thanh thuần trên mặt rạn nứt, Vân Mộng Y thu tay lại, ngồi xổm xuống bên cạnh Vũ Nhiên dịu dàng nói:
- Nào, qua đây.
Cô ta làm giống như trong kí ức, nhẹ nhàng, mềm mại vươn tay về phía Vũ Nhiên. Nhưng cái này hoàn toàn không có tác dụng với Nhiên Nhiên, nó vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta.
Giữ nguyên một động tác quá lâu khiến tay Vân Mộng Y mỏi nhừ, cô ta ngượng ngùng thu tay lại, nhỏ giọng oán hận,
- Sao lại không được chứ.
Cô ta là một người trọng sinh, kiếp trước cô ta cứu một con chó sắp chết nhưng không ngờ, mấy năm sau con chó đó đột nhiên trở thành người, hơn nữa còn theo đuổi cô ta.
Lúc đầu cô ta thật sự không chấp nhận được, cô ta cảm thấy bị một nhân thú theo đuổi là một sự sỉ nhục, nhưng thời gian càng lâu, cô ta lại có cảm giác thành