Lạc Dư thấy Vũ Nhiên có chút kì quái liền nghiêng đầu hỏi:
- Nhiên Nhiên, ngươi không sao chứ.
Vũ Nhiên lắc đầu, Lạc Dư ồ một tiếng rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay nó làm sao a, không lẽ vì xa cái người tên Vân Mộng Y kia nên nó mới ủ rũ như vậy.
Sắc mặt Lạc Dư biến đen, Nhiên Nhiên thúi, dám có ý với Vân Mộng Y thì biết tay cậu.
Thành phố H,
Vũ Nhiên đau khổ, tuy bình thường giống đực cũng có ham muốn giao phối nhưng những lúc đó hắn vẫn có thể khống chế bản thân, không như kì động dục, làm thế nào cũng không hết ham muốn được a.
Lạc Dư cùng Vũ Nhiên vào khu du lịch, có một cô gái đến cúi chào với cậu:
- Chào ngài, ngài có thể cho chúng tôi biết yêu cầu của ngài được không.
Lạc Dư gật gật đầu:
- Tôi muốn cắm trại, có thể chọn cho tôi chỗ ít người nhất được không, tôi không muốn người khác làm khó chịu, ở xa một chút cũng được.
- Ngài đợi tôi một chút, rất nhanh thôi.
Cô gái đó nhanh chóng đưa cho Lạc Dư một tấm bản đồ, trên đó có đáng dấu vị trí cậu sẽ đến.
Lạc Dư quẹt rồi nhận lấy tấm bản đồ, cậu đang định rời đi thì giọng cô tiếp viên lại vang lên:
- Tiên sinh, chó của ngài hình như không ổn lắm, ngài có muốn khám cho nó một chút không.
Lạc Dư hơi do dự nhưng tình trạng của Nhiên Nhiên thật sự kì quái vẫn nên khám qua thì tốt hơn.
Vũ Nhiên vẫn đang chống chọi với cảm giác khó chịu bên dưới nên không nghe hai người nói chuyện. Đến lúc hắn phản ứng lại thì đã ở trong bệnh viện thú y riêng của khu du lịch rồi.
Vũ Nhiên lùi về phía sau nhưng bị Lạc Dư cầm dây kéo lại,
- Nhiên Nhiên, ngoan đi, khám xong chúng ta liền đi a.
Vũ Nhiên không nghe vẫn lùi về phía sau kéo cả Lạc Dư đi cùng, sức của chó ngao có thể đánh cả hổ sói a, Lạc Dư làm sao có thể kéo nó lại được.
Phản ứng của Vũ Nhiên khiến Lạc Dư nghi ngờ, cậu lạnh giọng quát:
- Nhiên Nhiên, đứng im cho ta.
Vũ Nhiên dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Lạc Dư nhưng cậu vẫn không mềm lòng, kiên quyết để bác sĩ khám cho nó.
- Là kì động dục.
Bác sĩ đẩy mắt kính dừng một chút lại nói:
- Vị tiên sinh này, ngài có muốn đem nó thiến luôn không, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến lần du lịch này của ngài.
Lạc Dư gật đầu:
- Thiến đi.
Nhiên Nhiên hóa đá, Lạc Dư vỗ vỗ đầu nó, nói:
- Ngoan, xẻo một cái là xong à, không sao đâu.
Cậu vừa nói xong câu này Vũ Nhiên đã bất chấp giựt dây khỏi tay cậu chạy vào khu dã ngoại.
Lạc Dư ngơ ngác, 250 ngồi trong không gian vừa tức vừa buồn cười:
-/ Kí chủ, cậu có phải quên Vũ Nhiên là người rồi không, hơn nữa, cậu nói "xẻo một phát là xong " ,Vũ Nhiên không sợ mới là lạ /
Lạc Dư giật mình, ừ nhỉ, cậu