Lạc Dư nhìn người con trai đang lẽo đẽo theo mình nghi hoặc hỏi:
- Cậu đi theo tôi làm gì a ?
Hàn Dật nhướn mày nhìn cậu, nói:
- Nha, đây đâu phải đường nhà cậu mở đâu, hơn nữa, ở đây nhiều người như thế sao cậu lại chỉ nghĩ tôi đi theo cậu a.
Lạc Dư cứng họng, cậu hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không để ý đến người nào đó nữa.
Hàn Dật nheo mắt cười nhìn cậu đang xù lông, A Dư của anh thật đáng yêu a.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn đám người đang nghênh ngang từ một cửa hàng tiện lợi ra, mấy người đó đang đi về phía Lạc Dư.
Nếu anh nhớ không nhầm thì người đi đầu chính là Vương Chi Hạo kẻ luôn thích bắt nạt A Dư - em trai của anh thì phải , Hàn Dật nhàn nhạt liếc mắt nhìn một người mặc áo đen luôn âm thầm đi theo sau anh.Người đó lập tức hiểu ý gật đầu với anh rồi biến mất trong một con hẻm nhỏ.
Mấy người Vương Chi Hạo đang ăn đột nhiên có một người nhìn thấy Lạc Dư, hắn ta lập tức nói cho Vương Chi Hạo biết:
- Lão đại, anh xem...
Vương Chi Hạo nhìn thấy Lạc Dư thì cười ác ý, dẫn theo mấy người khác đi về phía cậu. Bọn họ đang định vượt lên chặn Lạc Dư lại đánh một trận thì bị một đám người che mặt cưỡng chế đưa đi.
Vương Chi Hạo hoảng loạn vùng vẫy phản kháng, hắn muốn kêu cứu nhưng chỉ phát ra mộ chữ " c cứu" thì cả người hắn mềm nhũn rồi ngất đi.
Lạc Dư ngờ ngợ quay đầu lại, cậu hình như nghe thấy tiếng kêu cứu thì phải, nhưng cậu nhìn quanh chỉ thấy mỗi mình Hàn Dật đang cà lơ phất phơ nhìn cậu.
Lạc Dư chớp chớp mắt, không lẽ là cậu sai.Lạc Dư gãi đầu, hỏi 250 :
" Ê, mèo mướp thúi, vừa nãy có chuyện gì vậy"
250 cười gượng :
-/ Ha, ha, làm gì có chuyện gì đâu kí chủ, cậu quá nhạy cảm rồi./
Nó làm sao dám nói cho kí chủ của nó /kí chủ a, đối tượng công lược của ngài vừa mới cho người lôi bọn Vương Chi Hạo đi xử rồi á/
Nó mà nói vậy thì không biết kí chủ ngu ngốc này của nó có bỏ luôn công việc mà chuồn mất không nữa. 250 đột nhiên có xúc động muốn khóc, nó thật sự, thật sự là hệ thống khổ nhất cả hệ ngân hà này a.
Lạc Dư về đến nhà, cậu đang định đóng cửa thì có một cánh tay chặn lại, Hàn Dật nhìn Lạc Dư, ủy khuất nói:
- A Dư, không phải em quên anh thật đấy chứ.
Lạc Dư nhấp môi nhìn Hàn Dật, cậu không biết phải nói gì a, lúc không nhìn thấy được Hàn Dật thì cậu ngày nào cũng mong ngóng, đến khi thật sự gặp được rồi thì cậu lại có chút luống cuống bất an.
Cậu cúi mặt, nói:
- Không, không quên.
Cậu làm sao có thể quên anh được chứ, tuy cậu không phải nguyên thân nhưng cảm giác cái cảm giác thân thuộc này cậu thật sự không làm lơ nó được, cậu muốn đến gần Hàn Dật, muốn ...
Hàn Dật thấy cậu không phủ nhận