Hàn Dật bước ra ngoài, anh chột dạ không dám nhìn thẳng vào cậu. Lạc Dư đang vừa ăn vừa nghi hoặc nhìn Hàn Dật, cậu vô thức nói:
- Nha, Dật ca ca, sao tai anh đỏ vậy.
Hàn Dật nghe cậu nói thì đờ người, tai càng đỏ hơn. Anh sờ sờ tai mình đánh trống lảng nói:
- A Dư, sao em lại ăn mấy cái đó, sắp đến bữa tối rồi đó.
Nghe thấy anh nhắc đến đồ ăn, Lạc Dư lập tức vứt chuyện đỏ với không đỏ ra sau đầu. Cậu bẹp miệng :
- Em không biết nấu ăn a.
Hơn nữa, cậu không thích cũng không muốn đến những chỗ đông người, cậu không quên, lúc trước khi đi ăn cùng ba mẹ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường, chán ghét nhìn cậu.
( Đây là nói ba mẹ ruột của Lạc Dư chứ không phải nói của " Lạc Dư ").
Cảm giác đó thật sự rất khó chịu, cậu không biết nấu ăn, nguyên thân cũng không biết, vì vậy cậu chỉ có thể ăn mấy thứ này thôi, cũng không tệ mà.
Lạc Dư thấy Hàn Dật chỉ nhìn mình không nói lời nào thì cũng im lặng cúi đầu nhìn đồ ăn vặt trong tay mình ngây người.
Cổ họng Hàn Dật nghẹn lại, trái tim cũng nhói lên, A Dư không biết nấu cơm, vậy mấy năm nay em ấy ăn cái gì chứ, đồ ăn vặt ?
Hàn Dật thở hắt ra, anh không nói gì mà đi vào phòng bếp nhìn một lượt, quả nhiên tất cả đồ dùng đều còn mới toanh.
Anh lại đi tới mở tủ lạnh ra, nhìn những thứ trước mắt anh có xúc động muốn đập luôn cả cái tủ này. Trong này ngoài bánh mì, bim bim, sữa...thì chẳng có lấy một cọng rau hay một quả trứng.
Anh lục tung cả nhà bếp lên, anh nhìn túi gạo trong tay, ha, chỗ này được hẳn một cân đấy, nha. Hàn Dật tức đến bật cười, anh ra ngoài lạnh mặt nhìn người vẫn thản nhiên vừa ăn vừa xem ti vi.
Anh tiến tới giựt lấy đống đồ ăn của cậu, Lạc Dư ngơ ngác:
- Dật ca ca, đồ ăn của em mà.
Nói xong cậu thò tay muốn lấy lại, Hàn Dật lạnh mặt đẩy tay cậu ra, anh ra lệnh:
- Ngoan ngoãn ngồi im đây đợi anh, không được ăn mấy thứ này nữa, biết chưa.
Lạc Dư muốn phản bác nhưng sắc mặt Hàn Dật vô cùng đáng sợ khiến cậu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cùng lắm thì đợi anh đi lại ăn, cậu mua rất nhiều, không sợ.
Hàn Dật thấy cậu đồng ý thì an tâm cầm lấy điện thoại đi ra ngoài. Ra đến cửa, Hàn Dật nhìn túi đồ ăn trong tay đột nhiên lại nhớ tới trong nhà có một tủ những thứ này.
Anh lại nghĩ tới vẻ mặt ngoan ngoãn của Lạc Dư khóe môi liền giật giật, chắc không phải như anh nghĩ chứ.
Hàn Dật đứng trước cửa một lúc, cuối cùng thì anh cũng không yên tâm quay vào nhà.
Lạc Dư ngoái đầu ra ngoài xem thử, thấy Hàn Dật đã thật sự đi rồi thì cậu lại lon ton chạy vào nhà bếp lấy