Cả hai bước vào bên trong, nhân viên ngay lập tức đi đến hướng dẫn.
Nhân viên: " Mời hai bạn lên phòng bóng bay ạ".
Khi hai người đã ngồi lên phòng bóng bay, nhân viên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phòng bóng bay nhanh chóng bay lên không trung, cả phòng dần dần trở nên trong suốt thấy được tất cả mọi thứ bên ngoài.
Cảnh vật xung quanh bỗng chốc tối dần đi, sau đó một vài đóm sáng xuất hiện trong bóng tốt vô tận.
Những đóm sáng dần lớn lên thành những hành tinh trung tâm, xung quanh nó là một vài đóm sáng nhỏ quay vòng quanh thành nhiều vòng tròn từ nhỏ tới lớn.
Chẳng mấy chốc cả căn phòng bị bao chùm bởi những những đóm sáng.
Chúng dần lớn dần lớn dần, mọi người xem dần thấy rõ chúng là những hành tinh nho nhỏ nằm trong những dãy ngân hà.
Cả quá trình biến đổi làm cho Trương Gia Bảo loá cả mắt, đây là lần đầu tiên cậu được thấy cả vũ trụ to lớn trong cuộc đời.
Cậu thử chạm vào một dãy ngân hà trong vũ trụ trước mặt.
Các hành tinh trong đó nhanh chóng hiện ra, cậu chạm vào hành tinh được các hành tinh nhỏ vây xung quanh.
Có lẽ đây chính là hành tinh trung tâm của dãy ngân hà này.
Nó có màu xanh đậm, những hành tinh có vùng tiếp xúc với hành tinh trung tâm này đều có bị ánh sáng tối bao phủ như bầu trời màu đêm.
Lại chạm vào một dãy ngân hà khác, hành tinh trung tâm lại có một đường viền dày bao xung quanh rất đẹp.
Càng nhìn nhiều, Trương Gia Bảo càng khám phá được nhiều hành tinh kì lạ và đẹp mắt.
Khiến cho cậu chơi vui đến quên lối về.
Dương Thiên Luân nắm tay cậu bên cạnh, thấy cậu cười tươi cũng bất giác nở nụ cười theo.
Cũng hùa theo Trương Gia Bảo khám phá các hành tinh trong vũ trụ này.
Một lúc lâu, một giọng nói vang lên: " Xin cảm ơn các bạn đã cùng chúng tôi khám phá vũ trụ".
Rồi mọi thứ trở về chỗ cũ, phòng bóng bay lần lượt bay xuống mặt đất và nhân viên đi đến mở cửa cho mọi người ra về.
Trên đường về, Trương Gia Bảo ghé vào siêu thị: " Luân, hôm nay em muốn ăn gì để anh mua nguyên liệu về nấu? À Nếu thiếu đồ gì thì cứ chọn thoải mái".
Dương Thiên Luân gật đầu đẩy xe đi theo cậu: " Dạ, anh ơi em muốn ăn thịt hầm và bánh bột lọc ".
Cậu cười tươi nói: " Được.
Giờ chúng ta đi lựa nguyên liệu thôi".
Đi một vòng xe đẩy cũng đầy ắp, một phần là nguyên liệu nấu ăn, một phần là đồ ăn vặt cho Dương Thiên Luân và cho bạn cùng phòng của hắn.
Về đến nhà, Trương Gia Bảo làm hai món mà Dương Thiên Luân muốn ăn và thêm vài món khác.
Khiến cho cả hai ăn đến thở không được, chỉ có thể đi vòng vòng để tiêu cơm.
Gần đến chiều tối, cậu sửa soạn đồ đạt cho Dương Thiên Luân, đưa hắn trở về trường học.
Trong phòng kí túc xá 103
Lý Nhã nhìn Dương Thiên Luân lưng đeo ba lô, hai tay hai túi đồ ăn vặt ú ụ nhìn không được chửi thề: " Wtf, bạn tôi ơi, hai ngày này cậu đi càng quét hết siêu thị à".
Dương Thiên Luân trầm mặt một lúc lâu, mới vức túi đồ ăn vặt nhỏ hơn cho Lý Nhã nói: " Đây là anh tôi mua cho các cậu, chia ra đi".
Tuy hắn có chút không nỡ, nhưng anh Bảo Bảo nói đã là bạn bè thì cũng nên chia sẻ đồ ăn, như thế mới gắn kết tình bạn.
Lý Nhã ôm túi hú hét: " Woa, tuyệt vời.
Cảm ơn anh cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn tổ tiên nhà cậu.
Tụi tôi sẽ ăn thật ngon".
Nói rồi cậu ta chụm