Tháng 5, năm Trương Gia Bảo và Dương Vũ 15 tuổi, chuẩn bị lên lớp 10.
Dương Vũ được nghỉ hè đang ngồi trên sô pha khoát vai Trương Gia Bảo xem tivi, thì cảm thấy toàn thân hắn nóng lên.
Hắn gụt đầu xuống, thở hổn hển, ánh mắt nhìn cậu ngày càng mất kiểm soát.
Xung quanh hắn toả ra mùi hương cafe đen, tràn ngập khắp khiến cho mọi người đang nói chuyện với nhau nhất thời hoảng hốt.
Ngay khi răng nanh vừa mới xuất hiện của Dương Vũ, chuẩn bị đớp vào cổ Trương Gia Bảo một phát.
Thì ba Dương và cha Trương nhanh tay hơn tiêm cho hắn một mũi thuốc mê, rồi lôi vào đặt ghế sau của xe lái đi bệnh viện.
Ba Trương cũng kéo theo mấy đứa con lớn nhà mình về nhà, sợ còn ở đây lâu sẽ bị tin tức tố của hắn khích thích để xảy ra chuyện xấu.
Cả hai nhà, chỉ còn lại Trương Gia Bảo ngây ngốc đang ăn miếng táo chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ba Trương nhìn con út mình đang tròn mắt nhìn cả nhà, tay thì đang tự đút bản thân miếng táo cho vào miệng nhai giống chú chuột nhỏ hết sức.
Ông nhịn không được phì cười, đi đến xoa đầu đứa nhỏ đang đầu đầy chấm hỏi này.
Đến khi Dương Vũ tỉnh lại cũng đã là sáng ngày hôm sau, hắn được nằm trong phòng cách ly tin tức tố.
Ở ngoài cả nhà đang thông qua cửa kính nhìn hắn.
Thấy hắn đã tỉnh, ba Dương trao đổi với bác sĩ là người nhà sẽ được hai người đi vào nói chuyện với Dương Vũ.
Dương Vũ tỉnh lại nhìn trần nhà một lúc lâu như đang suy nghĩ gì đó.
Đến khi ba mẹ Dương mở cửa đi vào mới làm hắn chú ý mà quay qua nhìn hai người với ánh mắt nôn nóng.
Ba mẹ Dương nhìn thấy cứ tưởng con nhà mình cảm thấy thấp thỏm cần ba mẹ an ủi, nhưng lời nói vừa thốt ra từ miệng Dương Vũ đã khiến cho họ hận không thể lấy dép mà đánh cho hắn một cái.
Dương Vũ nhìn hai người nói: " Con muốn gặp bé Bảo.
Ba mẹ cho cậu ấy vào đi".
Mẹ Dương biết hiện giờ hắn đang rất yếu, nên không thể đánh đành phải lấy tay chọt chọt trán hắn, hờn dỗi vài câu: " Bảo nó có đi theo, đang ở ngoài đợi chúng ta.
Con xem con đi, ba mẹ lo lắng cho con như thế, kết quả vừa mở mắt ra đã chỉ có Bảo.
Nói thật đi có phải thích nó rồi không?".
Dương Vũ nghe bà nói thì mặt hơi hơi đỏ nói: " Sao...!Sao mẹ biết ".
Mẹ Dương kinh bỉ nhìn hắn nói: " Ôi trời.
Con nghĩ với cái cách mà con chăm sóc nó, rồi từ ôm đến đút không ai nhìn ra à.
Chỉ có con với Bảo là vẫn nghĩ mình đã che giấu kĩ thôi".
Ba Dương lắc đầu làm ra vẻ tiếc nuối vì đứa con trai nhà mình chẳng giống mình tí nào.
Chẳng biết che giấu kĩ càng gì cả.
Mẹ Dương thấy ông lắc đầu như đọc được suy nghĩ của ông nói: " Anh đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì.
Hai ba con nhà này giống nhau y như đút, cứ nghĩ bản thân giấu giỏi quá cơ.
Thành ra ai cũng biết ".
Ba Dương nghe vậy hơi ôm vợ, lấy lòng