Tiết Trầm Cảnh sửng sốt một chút, lập tức đem mua bàn tay giấu đến phía sau lưng.
Lúc này, làn da trên mu bàn tay của hắn giống như có thứ gì đó đang điên cuồng mấp máy, một lát sau, một mu bàn tay trơn bóng ban đầu, trừ hai điểm hồng hồng thì toàn bộ là bọt nước.Ngu Ý thúc giục nói: “Bàn tay đưa cho ta nha, ngươi đừng giấu, lúc nãy ta đã thấy được.”Tiết Trầm Cảnh liền nghe lời mà đem tay đưa cho nàng.
Bàn tay của thiếu niên thon dài, xương cốt rõ ràng, lòng bàn tay trước sau như một lúc nào cũng lạnh lẽo, giống như sương sớm mùa đông.
Chỗ làn da bị dấu bắn đến phiếm hồng còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lơ.Ngu Ý nắm được tay hắn, cúi xuống, nàng đưa tay hắn đến gần bên môi nhẹ nhàng thổi thổi.
Sau đó ngẩng đầu, mắt trừng nhìn hắn, vừa trách cứ, vừa đau lòng, nói: “Về sau người bị thương không cần cất giấu chịu đựng một mình, chỉ cần bôi chút dược rất nhanh sẽ tốt rồi.”Hai tròng mắt của nàng lấp lánh giống như hoa đào, lông mi nhỏ dài, cong vút.
Trong mắt nàng là ánh mặt trời rực rỡ, tươi đẹp, giống như chứa cả một hồ nước nóng, ấm áp lại ngọt ngào.Tiết Trầm Cảnh không khỏi thất thần một cái chớp mắt đắm chìm trong ngọt ngào của nàng.
Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng tỉnh táo, ở trong lòng hỏi hệ thống : “Độ hảo cảm”Hệ thống: “……” Độ hảo cảm độ hảo cảm, người này một ngày muốn hỏi nó đến 800 lần hảo cảm độ! Mà mỗi lần hỏi xong đều tức giận, còn muốn nó tới dỗ dành.
Rốt cuộc đến bao giờ mới dây dưa xong đây?Hiện tại không khí đang tốt như vậy, hệ thống không nghĩ phá hư, liền không thèm để ý đến hắn.Không thấy tệ thống trả lời, Tiết Trầm Cảnh cũng có thể đoán được.
Nữ nhân này vẫn thường xuyên đều chỉ nói những lời dễ nghe, mặt mày