[Bạch Lý Phi, Cấp N/A: 6 (Ẩn)]
Mộc Phong phía sau nhìn người phụ nữ có dáng yêu kiều đang bước phía trước.
Ẩn...?
[Cấp N/A: 6 có thể không phải là cấp độ thực của cô ta.]
Che dấu sao?
Mộc Phong được Lý Phi dẫn tới phòng làm việc, bên trong khá rộng nhưng hầu hết là những sắp tài liệu.
"Cậu ngồi đi, tôi tên Lý Phi chắc cậu đã biết... Gọi tôi là Lý Tỷ nếu cậu muốn."
"Đầu hai thứ tóc còn đòi gọi Tỷ?... Gọi bà cô thì được hơn."
Mộc Phong lẩm bẩm.
"Cậu nói gì CƠ?"
Lý Phi đôi mắt hiện ánh lửa, hay tay phát ra tia sáng vàng khiến bàn ghế run lắc, vách tường và trần già nứt nẻ...
"Aha... Ha... Không có gì..."
"Hừ!"
Lý Phi hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Ngươi mạnh, Ta nhịn...
Mộc Phong không nói gì, hắn kéo cái ghế ngồi đối diện bàn làm việc chính của Lý Phi.
"Đừng đề phòng tôi như vậy, tôi gọi cậu chỉ để hỏi việc thôi."
"Hỏi việc?"
"Tôi cũng không phải kẻ thích dài dòng, nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn... Cậu là truyền nhân Cổ Võ?"
Mộc Phong có chút nghiêng đầu tò mò... Mộc Phong hoàn toàn không biết cổ võ mà Lý Phi nói với Tu Chân có giống nhau không? Tuy nhiên, dù có đúng hay không hắn cũng chả việc gì phải trả lời.
"Viện Trưởng đang hỏi gì, học viên đây không hiểu a..."
"Tổ tiên của tôi cũng từng là người Cổ Võ, tuy nhiên nó đã bị thất truyền khi đến đời tôi... Thứ cậu dùng lúc này là Sát Khí đúng chứ?"
Lý Phi bỏ qua lời nói của Mộc Phong lần nữa hỏi.
Mộc Phong khuôn mặt bộ dạng ngơ ngác như không biết Lý Phi nói gì, nhưng bên trong hắn có chút bất ngờ. Sát Khí có thể ai cũng có, và không phải ai cũng có thể thấy, con người chỉ cảm thấy sợ hãi khi ai đó tỏa ra Sát Khi... Quan trọng hơn là, không phải kẻ nào cũng dùng được Sát Khí như Vương Minh.
"Viện Trưởng tôi thật sự không biết bà đang nói gì cả?"
Mộc Phong bộ dáng bối rối nói,
[Chủ nhân diễn cũng tốt thật!]
Thím im dùm cái.
[Ây da~~ đáng sợ quá đi!]
...
"Chúng ta làm một giao dịch đi!"
Lý Phi bất ngờ đề cập, Mộc Phong có chút bất ngờ đôi mắt nhìn chăm chăm Lý Phi.
"Giao dịch?" (Mộc Phong)
"Đúng vậy, một giao dịch hai bên có lợi."
"Kuha...ha! Thú vị, nói thử xem... Cô có thể đem đến cho tôi gì nào?"
Mộc Phong bộc lộ bản chất của hắn, một tay chống cằm trên thanh ghế bộ ánh mắt sắc lạnh nhìn Lý Phi.
Lý Phi lúc này tuyệt đối đơ ra dài giây, Mộc Phong lúc này và bây giờ như trời với đất... Kịp lấy lại bình tĩnh, Lý Phi nở nụ cười mị mị.
"Cậu giúp tôi đào tạo một tiểu đội có thể dùng Cổ Võ như cậu... Đổi lại tôi sẽ hỗ trợ cậu trả thù Bạch Gia."
Lý Phi đôi mắt âm trầm nói.
"Ku... Ha ha ha! Bạch Gia?"
Mộc Phong cười lớn.
"Đúng vậy! Tôi biết cậu rất câm ghét Bạch Gia..."
"Vậy đây là giao kèo mà cô nói... Bạch Lý Phi!"
Mộc Phong cắt ngang, nhấn mạnh tên của Lý Phi. Một lần nữa Lý Phi đơ người...
"Buồn cười thật, cô nghĩ một Bạch gia nhỏ bé khiến tôi phải nhờ kẻ khác giúp đỡ... Đừng như trẻ con thế chứ?"
Mộc Phong một câu bá đạo nói, hắn đứng dậy quay lưng bỏ đi... Nhưng trước khi ra tới cửa, hắn quay cái đầu nhìn lại qua vai nói.
"Tôi nghĩ rằng cô phải ra một đề nghị hấp dẫn hơn... Để lợi dụng tôi cơ? Nhưng xem ra tôi hơi đề cao cô rồi Viện Trưởng."
Mộc Phong mở cánh cửa bỏ đi.
Một lúc trước khi Mộc Phong bỏ đi, Lý Phi nở nụ cười đầy thâm ý...
"Quả là kẻ đáng sợ..."
Cô một câu nói, ánh mắt hiện lên tia thú vị. Bất ngờ, từ hư không một cô gái với máy tóc màu nâu xuất hiện.
"Viện Trưởng, như vậy liệu có ổn? Kẻ này quả thật rất sâu... Nếu không lôi kéo được e là tai họa về sau."
Cô gái tóc nâu nói.
"..... Không cần lo lắng, hắn vẫn sẽ là con bài để ta phá hủy Bạch Gia."
Im lặng dài giây Lý Phi đôi mắt nhìn xa xăm nói.
Xã Hội vốn quá khắc nghiệt bởi gia cấp... Nhưng nó không bao giờ bỏ quên thứ gì... Hưng-Tàn trong giây phút nhỉ?
...
...
...
Mộc Phong bộ dạng bất cần đời bước về lớp, mọi bước chân của hắn điều thú hút ánh nhìn của một số cô gái... Đa phần là về vẻ ngoài có chút soái của hắn, phần còn lại đưa ánh mắt kì thị ghét bỏ khi nhận ra Huy Hiệu Chữ B trên ngực hắn và không hề bỏ soát một số kẻ sợ hãi khi nhận ra hắn là kẻ một đấm đánh bay Hà Nam. Hà Nam vốn là kẻ phong lưu giờ có nhờ vào việc theo nịnh bợ Bạch Thiên Nhật-Bạch Thiếu Gia... Đó cũng không hoàn toàn là thứ khiến hắn nổi tiếng, cái khiến hắn nổi tiếng như vậy là nhờ vào thành tích xếp hạng của mình... Alpha 100 trong 100 Alpha mạnh nhất học viện dũng dã thành phố D.
Mộc Phong nhẹn kéo cánh cửa phòng học bước vào, bên trong từ lâu đã đầy đủ học viên...
"Yo! Thằng phế vật! Vẫn còn đi học sau khi bị Hôn Thê bỏ gì quá phế à!? Ta mà là mày thì tao đi chết mọe cho rồi!"
Kẻ nói là Trâu Thanh Phong, hắn cũng là Beta như Mộc Phong tuy nhiên được chút thành tích nên kiêu ngạo ra vẻ hơn người... Và tên này không hề có mặt tại cổng trường lúc sáng.
Cả lớp Beta chết lặng... Lớp của Mộc Phong là lớp E cũng là lớp cuối của khối beta, tập trung chủ yếu là rác của Học Viện... Nhưng hiện một sự thật đáng buồn thay, một miếng rác đang chê cả bãi rác...
Mộc Phong liếc của những kẻ còn lại, một bầu không khí im lặng đáng sợ. Mộc Phong liếc tới đâu thì những cái