"Mày nghĩ một con chó ghẻ như mày có quyền đến đây sao?"
Bạch Thiên Nhật trừng mắt dữ tợn nói.
"Vậy Bạch Thiếu đây nghĩ loài gì sẽ hiểu được tiếng chó?"
Mộc Phong cười nói.
"Mày-!" (Bạch Thiên Nhật)
"Hửm?" (Mộc Phong)
"Cả hai dừng lại ngay!!!" (Thiên Nhi)
Mộc Phong và Bạch Thiên Nhật tỏa ra hai luồng khí mạnh mẽ run động cả một khu, tuy nhiên mọi thứ dừng lại ở cái trừng mắt nhìn nhau sau tiếng hét của Thiên Nhi.
"Để anh ấy đi..."
Thiên Nhi nhẹn giọng nói.
Bạch Thiên Nhật hai răng cắn chặt đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống Mộc Phong, tuy nhiên hiện tại hắn không thể bởi Thiên Nhi vẫn còn ở đây...
"Thiếu gia... Phải làm sao?"
Một tên tay chân hỏi, bộ mặc chần chừ.
Bạch Thiên Nhật trừng to đôi mắt dọa nạt Mộc Phong nói.
"Mày không sống lâu đâu..."
"Vậy sao? Không ngờ Bạch Thiếu cũng biết xem bói cơ đấy!"
Mộc Phong nhìn Bạch Thiên Nhật cười đùa, Bạch Thiên Nhật bộ dáng khó chịu vô cùng nhìn Mộc Phong.
Mộc Phong rời đi trước những ánh nhìn câm phẫn của đám người Bạch Thiên Nhật, khi hắn phức dạng một tên tay chân của Bạch Thiên Nhật bước tới gần dò hỏi.
"Bạch Thiếu để hắn đi vậy sao?"
Kẻ nay khuôn mặt túc giận nhìn theo hướng Mộc Phong nói.
"Hừ! Ngươi nghĩ ta là ai? Cho người gọi tên Sát Thủ đó cho ta."
Bạch Thiên Nhật bộ dạng thâm sâu nói.
"Bạch Thiếu anh minh... Tên đó lần này chết là cái chắc."
Kẻ này khuôn mặt nịnh nọt, ánh mắt khi nhắc đến Mộc Phong hiện lên tia tàn nhẫn nói.
"Thiên Nhi..."
Bạch Thiên Nhật quay sang Thiên Nhi khuôn mặt thay đổi 180°, vẻ mặt từ tốn soái khí của hắn lúc này có thể khiến một số kẻ cảm thấy buồn nôn.
"Đừng làm phiền ta dùng bữa."
Thiên Nhi đáp lại với giọng lạnh lùng vô cảm, thậm chí cô còn không thèm nhìn mặt kẻ này.
"Hừ, trước sau gì em cũng phải làm vợ tôi... Tôi nhắc cho em nhớ, ngoài tôi ra không kẻ nào xứng đứng kế em!"
Bạch Thiên Nhật bộ dạng tức tối quay mặt bỏ đi, nộ khí phản phất.
"Mèo lại khen mèo dài đuôi..."
Thiên Nhi đưa cây nĩa cấm mạnh xuống miếng thịt đưa lên cắn mạnh, đôi mắt nhìn xa xa.
.
.
.
Thời gian không trôi qua chậm đối với Mộc Phong, rất nhanh liền tan học. Hắn trở lại ngôi nhà của mình, tuy nhiên khi đến nơi hắn không vào mà đứng ở cửa. Dựa lưng vào bức tường, hắn nở nụ cười đầy thâm ý...
Tiểu Nguyệt!
[Vângggg!]
Mia và Yue có ai tỉnh lại chưa?
[Chưa ạ, vẫn đang ngủ li bì!]
Hmmm....
[Chủ nhân cần giúp việc gì sao?]
Ta cần một kẻ giữ nhà.
[Giữ nhà? Hể?! Chủ nhân định làm gì?]
Nơi này quá dễ để tìm thấy ta, ta muốn tới nơi khác. Tuy nhiên, đây là nơi quý giá của cha mẹ nuôi ta không nở để nó bị phá đi.
[...Gì chứ, ngài mà có gì không nở... Tiểu Nguyệt thấy ngài đang mèo vờn chuột thì có!]
Oh, bình thường vô dụng nhưng đôi khi ngươi cũng thông minh đấy chứ!
[Hả!? Rốt cuộc ngài nghĩ Tiểu Nguyệt như đám nhân loại thâm độc đó sao? Ngài đúng là quá đáng lắm luôn!]
[Nếu ngài muốn, Tiểu Nguyệt có thể cho ngài một thứ...]
[Nhận x1 Thẻ Triệu Hồi]
Oh, có đồ tốt mà dấu lâu như vậy? Ngươi đúng là đồ ki bo!
[Tiểu Nguyệt có ki bo với chủ nhân đâu! Đây là phần năng lượng dư thừa còn lại của đá không gian á!]
Thật không đấy? Giọng điệu của ngươi khiến ta cảm thấy mình bị cấm sừng lâu lắm đấy!
[Aha... Ha.. Ha... Làm gì có, làm gì có...]
Mộc Phong đưa tay vào túi hệ thống lấy ra một tấm thẻ màu đen với hoa văn kì lạ,
[Có muốn sử dụng Thẻ Triệu Hồi?]
Có.
Ngay khi Mộc Phong xác nhận, một tia sáng đỏ lé lên rồi vụt tắt. Kế đến là màn đen bao trùm cả khu vực khiến cho những kẻ sống xung quanh có cảm giác lạnh sống lưng. Luồng khí đen dày đặc tích tụ trước mặt Mộc Phong hóa thành hình dạng nhân loại, với mái tóc đỏ dài tung bay, đôi mắt đỏ to tròn, đôi chân mày thanh mảnh, nước da trắng tựa tuyết... Cô mặc một cái váy đỏ, trên mái tóc mượt mà có sử dụng một cây kẹp tóc hình con dơi màu đen, đặc biệt cô cầm trên tay một cái lưỡi hái màu đen đôi lúc phát ra nguồn hắc khí khó chịu.
"Huyết Na, ra mắt chủ nhân!"
Cô nàng tóc đỏ khụy một chân cúi đầu nói.
[Khônggggggggggggg!!!!!]
Mộc Phong nhíu mày bởi tiếng hét lớn trong đầu mình, hắn lúc này cảm thấy rất điếc tai.
Ngươi nhỏ mồm xíu đi!
[Chủ nhân... Rột-cuộc... Ngài có sức hút mãnh liệt với giống cái như vậy HẢ!?]
Mộc Phong nghiêng đầu khuôn mặt khó hiểu.
[Ngài đừng có mà giả ngốc với Tiểu Nguyệt!!! Tại sao? Tức chết Tiểu Nguyệt rồi!?]
Ngươi tới tháng à?
[Hả, hể... À chưa. Không cần phải vấn đề đó!!!! Ngài đừng có mà đánh trống lảng!]
Đồ là do người đưa kia mà... Ngươi nổi điên cái gì?
[.....!!!]
[Hừ! Tiểu Nguyệt sẽ không bao giờ cho ngài thứ gì nữa!]
Nói ngươi ki bo, ngươi lại không chịu... Đúng là chả thành thật xíu nào!
Mộc Phong nâng hai vai, lắc cái đầu nói.
[Grrrrrrr!!! Tiểu Nguyệt thà ki bo! Hừ!]
.
.
.
Mộc Phong nhìn cô gái đang cúi đấu trước mặt mình,
"Được rồi, không cần lễ nghĩa... Ngươi