Sau Trận Chiến.
Phòng y tế của học viện Thần Phong.
Trên chiếc giường Huyền Long nằm nhắm mắt hơi thở có chút gấp, kế bên là 3 khuôn mặt lo.
"Hmm..."
Cơ thể lạ quá, đang nóng lên thì phải?
Huyền Long khó khăn mở mắt thì ...
"...?... Ba ngươi làm quái gì vậy?"
Huyền Long mở mắt thì ba khuôn mặt 6 con mắt đang kề sát nhìn hắn.
"Giám sát!"
Ba người Đường Tiểu Ngạo, Mục Thanh Hạ, Ninh Tâm đồng loạt trả lời.
"Quan sát?"
Huyền Long ngồi vậy nhìn ba người hỏi.
"Ờ thì..."
Mục Thanh Hạ mập mờ.
"Ngươi thật sự chỉ bị cạn kiệt hồn lực?"
Ninh Tâm nhìn chằm chằm hắn hỏi.
"Ta thấy ngươi thở gấp, người nóng... Không phải là, mơ xuân mộng..."
Đường Tiểu Ngạo đỏ mặt ấp úng nói.
Bốp!!
"Ui da~"
Đường Tiểu Ngạo bị Huyền Long tác đầu đau ớn ôm đầu rên rỉ.
"Xuân cái đầu ngươi chỉ là hồn lực có chút bất thường..."
Huyền Long đưa tay trái lên nhìn, nắm thả quả đấm.
"Ngươi cũng vậy hả?" x2
Bất ngờ hai người Ninh Tâm, Thanh Hạ đồng thanh nói rồi hai người quay sang nhìn nhau.
"Ta chỉ thấy hồn lực có chút tăng thì phải?"
Mục Thanh Hạ.
"Ta hình như cũng vậy... Đâu có cái biểu cảm khó chịu như ngươi."
Ninh Tâm nhìn Huyền Long nói.
"Nè, đừng có mà bơ ta!"
Đường Tiểu Ngạo chen vào.
"Gì?? Ngươi làm gì có Dung Hợp Võ Hồn với Huyền Long mà bơ với không bơ?" (Ninh Tâm)
"Hả?? Ta tò mò hai ngươi bao giờ Dung Hợp võ Hồn vậy?"
Mục Thanh Hạ nhìn Ninh Tâm hỏi.
"Liên quan gì tới ngươi."
Ninh Tâm liếc Mục Thanh Hạ.
"Hử?" (Mục Thanh Hạ)
"Hử?" (Ninh Tâm)
Mục Thanh Hạ và Ninh Tâm lườm nhau căn phòng bỗng nóng lên.
"Ta nói đừng có mà bơ ta mà!!"
Đường Tiểu Ngạo lại chen vào.
Nhưng...
"Im Mồm!!" x2.
Mục Thanh Hạ và Ninh Tâm đồng thanh nói.
"Uh hu hu... Lão Đại họ ăn hiếp em... Hu hu."
Đường Tiểu Ngạo bất ngờ ôm lấy Huyền Long sướt mướt.
Ha! Tên này diễn hay thật.
Huyền Long nở nụ cười chua chát thầm nghĩ.
"Này tên kia!"
Mục Thanh Hạ như hóa điên khi thấy Đường Tiểu Ngạo ôm Huyền Long.
"Cút ra khỏi Huyền Long của ta mau!"
Ninh Tâm hét.
Cả hai ngươi Mục Thanh Hạ và Ninh Tâm lôi lôi kéo kéo Đường Tiểu Ngạo cả buổi.
Và ba người này mất thêm cả buổi để tám chuyện mới chịu buông tha cho Huyền Long.
Huyền Long lúc này...
Muốn tốt nghiệp sớm quá!
Đúng, chính nó! Cảm giác của hắn lúc này.
.....
Khi cả ba người Mục Thanh Hạ, Đường Tiểu Ngạo, Ninh Tâm chịu rời đi...
Tiểu Nguyệt, hồn lực ta sao thế?
[Chủ nhân không cần lo, hồn lực chỉ đang giao động xíu do Võ Hồn của ngài vừa tiến cấp thôi.]
Gì? Võ Hồn biến dị thì đã nghe qua chứ tiến cấp thì chưa nghe bao giờ?
[Ah ha ha, chủ nhân sẽ không bao giờ tìm được Võ Hồn tiến cấp thứ hai đâu... Gì nó chỉ có ở mình ngài thôi.]
Ta có cảm giác ai đó vừa mổ xẻ thân thể ta để thí nghiệm cái gì đó thì phải?
[Xùy~ Xùy~] (Huýt sáo)
Huyền Long bỗng dưng có cảm xúc muốn giết người.
Phòng Viện Trưởng.
Trong căn phòng đầy sách, giấy và cả sự yên lặng...
Châu Ngạo Thiên từ từ bỏ lá thư xuống bàn, ngồi trên ghế hắn ngước mặt lên trần nhà thở dài.
Lòng lại nhớ đến một mảng kí ức, loạt kí ức khiến hắn bao năm vằng vặc.
12 năm trước hắn vốn dĩ đã thăng cấp đến đấu la tưởng rằng đã có chút thành tựu nhưng...
Ngọn lửa.
Chỉ một ngọn lửa đốt cháy hết cái ảo tưởng tưởng đã có thể hơn người của hắn.
Hôm đó trời đất tối sầm những đợt chấn động Hồn Lực liên tiếp nổ ra gần như tách đôi thiên địa nhấn chìm tất cả vào biển lửa vô tận.
Thứ hắn mập mờ thấy được chỉ có bóng lưng của sư phụ cùng sư mẫu một mình đối trội 10 đấu la, sư tổ thì trọng thương tay lại ôm lấy một đứa bé...
"Huyền Long... Cậu là đứa trẻ đó sao?"
Châu Ngạo Thiên bỗng lẩm bẩm tay cầm tấm lệnh bài lên xem.
"Dông bão lại sắp nổi nữa rồi..."
......
Phòng 602.
Huyền Long thân nhẹn vận hồn lực tứ Hoàn cũng xuất hiện phía sau lưng...
Võ Hồn ngọn lửa vô định lúc đầu đã hóa thành một ngọn lửa màu đen có hình dạng một con người với đôi mắt sắc