Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Từ Tiểu Bạch tiểu trạch nam


trước sau

Âm hậu than ngắn thở dài liên hồi, nàng có vẻ thất vọng chán nản đến cực điểm ngồi lên giường, một bộ cực kì thương tâm bộ dáng.

Tiếu Mị Mị vội vàng đi theo, cùng nàng ngồi vào một chỗ, nhẹ giọng nói:

“ sư phụ, cho dù ta có cùng Triệu Vô Cực ở chung ta mãi mãi là đệ tử của người!”

Âm hậu liếc mắt nhìn nàng, càng là thở dài sườn sượt:

“ tên Triệu Vô Cực kia quả nhiên ánh mắt không tồi, vừa tới liền bắt ngay tâm của đệ tử ta yêu thích nhất, lại là cái có thiên phú tu luyện nhất. Ngươi mười bảy tuổi đã là đỉnh phong cảnh, sư phụ năm xưa cũng không có thiên phú tu luyện như ngươi. Nếu ngươi làm tông chủ, Cực Nhạc Ma Tông chỉ sợ sẽ được ngươi phát dương quang đại a. Đáng tiếc thật là đáng tiếc, đồ vật đã đưa ra ngoài, không thể thu về a!”

Tiếu Mị Mị không dám nói gì thêm chỉ yên tĩnh ngồi bên nàng như vậy, chờ nàng than thở xong tâm tình bình tĩnh lại, Âm hậu nói:

“ trước đây, trong ba cái đệ tử, ngươi cũng là người ta yêu thương nhất. Muốn có được công pháp, cũng không phải không được!”

Âm hậu hơi dừng một chút, ánh mắt dò xét nhìn về phía Tiếu Mị Mị, Tiếu Mị Mị vui vẻ nói:

“ sư phụ, ngươi muốn nói gì cứ việc nói. Giữa chúng ta không cần phải xa lạ như vậy!”

Âm hậu xì mũi coi thường nói:

“ nữ nhi gả ra ngoài đương nhiên sẽ vì nhà chồng lo nghĩ, ta cũng không thể không cẩn thận a. Mị nhi, quỳ xuống!”

Tiếu Mị Mị ngoan ngoãn nghe lời, nàng cũng không hỏi vì sao tự nhiên lại bắt nàng quỳ. Từ bé đến lớn, nàng chưa bao giờ làm trái lời Âm hậu. Âm hậu để nàng đi hướng đông nàng nhất định không đi hướng tay, Âm hậu để nàng giết người, nàng nhất định không dùng hai nhát đao.

Âm hậu từ bên hông của mình lấy ra một cái lệnh bài nói:

“ Cực Nhạc Ma Công là trấn tông công pháp của chúng ta, ngươi bây giờ chỉ mang danh nghĩa là đệ tử của ta mà thôi, thực sự ngươi từ lúc đi theo Triệu Vô Cực liền đã không còn tư cách học tập Cực Nhạc Ma Công nữa rồi. 

Nhưng thiên phú của ngươi tốt như vậy, lại là đệ tử yêu thích nhất của ta, ta có thể phá lệ một lần trái với các đời trưởng bối đặt xuống quy tắc mà dạy cho ngươi.

Nhưng ngươi cũng phải rõ ràng hai việc.

Trước mặt ngươi chính là chưởng môn lệnh bài, mỗi đời chưởng môn đều sử dụng cái này lệnh bài làm chứng cho thân phận của mình, đời này truyền đời khác, gặp lệnh bài như gặp chưởng môn.

Ta muốn ngươi ở trước mặt nó phát thệ, sẽ không đem công pháp truyền cho bất kì ai cũng như hậu đại của ngươi.

Tuy trước đây ngươi đã phát thệ một lần, nhưng lần này hoàn cảnh không giống lúc trước.

Thứ hai chính là không được chủ động hướng người của Cực Nhạc Ma Tông gây bất lợi, nếu Cực Nhạc Ma Tông gặp diệt môn nguy cơ, ngươi cũng nhất định phải ra tay trợ giúp!”

Tiếu Mị Mị nhìn cái kia hình chữ nhật được tráng trí huyết hồng hoa văn đồ án, mang theo một vẻ cổ lão lệnh bài, nàng không chút do dự phát thệ:

“ ta Tiếu Mị Mị, đệ tử của đời thứ bốn mươi ba Âm hậu, ở trước mặt lệnh bài chưởng môn cùng ý chí của các tổ sư trong môn phái phát thệ, nhât định không mang võ công truyền thụ cho người khác, bất kể là hậu đại của ta. Nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt! Nếu môn phái gặp đại họa ta cũng nhất định sẽ ra tay cứu giúp!”

Âm hậu nhìn nàng một mặt nghiêm túc thành kính vui vẻ gật đầu. Tiếu Mị Mị vẫn là như vậy ngoan ngoãn nghe lời, đáng tiếc một cái thiên phú tốt lại nghe lời đệ tử a, cứ như vậy liền bị heo cho củng.

Nghĩ tới tên tiểu tử kia lần trước cũng đánh thương mình, Âm hậu không nhịn được nghiến răng ken két.

Cuối cùng nàng vẫn là điều chỉnh lại trạng thái nói:

“ ngươi đưa tai đến gần đây, vi sư truyền thụ khẩu quyết cho ngươi. Võ kĩ ta chỉ có thể cho ngươi lộ tuyến vận hành, ngươi sử dụng thế nào phải tự đi nghiên cứu!”

Tiếu Mị Mị hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng đưa tai xích lại gần.

Hai người cứ như vậy ở trong phòng xì xào to nhỏ bàn tán lên, đến gần sáng Tiếu Mị Mị mới rời đi trở lại nhà trọ cùng Triệu Vô Cực.

Âm hậu nhìn nàng đi xa bóng lưng, thở dài sườn sượt.

Nếu không tính tên tiểu tử yêu nghiệt kia, Tiếu Mị Mị chỉ sợ đã là trên giang hồ trẻ tuổi nhất đỉnh phong võ giả.

Số tuổi của nàng đạt tới cảnh giới này, nói ra có thể làm cho đám kia tự xưng thiên kiêu nhân vật xấu hổ chết.

Đáng tiếc, nàng chí không tại tông môn, một lòng chỉ muốn theo đuổi tình yêu.

Người xưa đều nói, anh hùng khó qua ải mĩ nhân, đâu ai biết mĩ nhân yêu anh hùng, cũng rất điên cuồng. Các nàng có thể từ bỏ rất nhiều thứ của bản thân, chỉ cầu một tình yêu đẹp như trong mơ, hai người có thể như là uyên ương song túc song phi.

Nghĩ ngợi lung tung một hồi lâu Âm hậu lại gặp một cái khó khăn hơn vấn đề:

“ bây giờ nên đi ngủ tiếp, hay là không ngủ nữa?”

Nhìn mặt trời đang ló dạng phương xa, Âm hậu lưỡng lự một chút vẫn là trở lại giường đắp chăn đi ngủ.

Bây giờ đệ tử tốt đều có nam nhân chăm sóc, đối phương không giống như xưa chăm sóc nàng, nàng cũng phải tự chăm sóc lấy bản thân mình a.

Đi ngủ mới là chuyện quan trọng nhất, không thể để bản thân mình thiếu ngủ.

Còn nàng dậy sớm dậy muộn, ai dám bàn tán?

...................

Sáng sớm, Từ gia.

Từ Tiểu Bạch ngàn ngày
như một dậy sớm, bắt đầu đón ánh sáng bình minh ở trong sân luyện kiếm.

Trong sân của hắn chỉ có lác đác mấy cái tiểu nha hoàn, bọn hắn không hề biết võ công, phụ trách chính là chăm sóc ẩm thực cùng trang phục cho Từ Tiểu Bạch.

Bọn hắn từ nhỏ liền được đưa đến đây, ở cùng Từ Tiểu Bạch đã hơn mười năm, vô cùng thân thiết.

Một cái tiểu người hầu ánh mắt mê li nhìn lấy Từ Tiểu Bạch thân ảnh ở trong sân múa kiếm, mê trai nói:

“ công tử càng lớn càng đẹp trai a, mặc dù đã ngắm hắn hơn mười năm, ta vẫn là không thể nào ngừng lại được. Đi ra bên ngoài gặp đám xú nam nhân kia liền thấy phiền. Bên ngoài nam nhân vừa hôi hám vừa xấu xí, đâu giống như công tử như vậy đẹp trai phong nhã, áo trắng phiêu phiêu phong độ xuất trần. Hắn tính cách lại hiền lành vui vẻ, ta thật muốn cho hắn sinh một cái bảo bảo!” 

Một bên nàng một cái người hầu khác dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng nói:

“ ngươi bao nhiêu năm rồi vẫn cứ như vậy mơ mộng hão huyền. Công tử bây giờ chính là Thiên Vân Thành đệ nhất tuấn kiệt. Dạng này thân phận thấp kém hạ nhân như chúng ta có thể chạm vào sao? Có thể được ở bên phục vụ công tử đã là phúc phận chúng ta tích lũy ba đời rồi!”

Một cái khác nha hoàn lại nói:

“ ta nghe nói gia chủ lại sắp tăng thêm tiền lương cho chúng ta, bảo chúng ta phục vụ tốt một chút công tử. Aizz, thật sự chúng ta phục vụ công tử đã lâu, công việc quay đi quẩn lại cũng chỉ có vậy a. Công tử cực ít ra ngoài, chỉ thích ở trong sân một mình luyện kiếm, đến nỗi chúng ta những cái này nha hoàn đều nhàn đến nhức cả trứng, mỗi ngày chỉ biết ngồi đây ngắm công tử a!”

Bọn hắn đúng thật là nhàn đến nhức cả trứng. Từ Tiểu Bạch tiểu viện không lớn, hắn cũng không hề có thói quen xa hoa lãng phí, đồ vật cực kì đơn giản lại ít. 

Mấy cái nha hoàn chỉ cần hơi làm việc một chút, mọi thứ đều sạch sẽ tinh tươm, hơn nữa bọn hắn ngày nào cũng là lau chùi, vốn cũng không có cái gì vết bẩn.

Thời gian dài, quá rảnh rỗi nên chỉ biết ra đây ngồi ngắm Từ Tiểu Bạch luyện kiếm xem như một cái thú vui qua ngày.

Công việc nhẹ nhàng, công tử tính khí tốt, lại đẹp trai, gần nhất gia chủ còn tăng lương.

Không thể không nói, bọn hắn đám này nha hoàn chính là trong phủ khiến đám người khác nha hoàn ước ao ghen tị đến chết.

Được ở gần công tử, biết đâu lúc nào công tử chú ý đến nữ sắc, sủng hạnh bọn hắn một cái, bọn hắn cho dù chỉ làm tiểu thiếp cũng đã là từ gà rừng bay lên đầu cành làm phượng hoàng, không còn gì có thể tốt hơn.

Đáng tiếc, công tử bao nhiêu năm vẫn là như vậy chỉ yêu thích luyện công không chú ý nữ sắc, khiến cho các nàng không lên nổi cái gì hi vọng.

Chủ nhân quá tốt, quá chuẩn mực, quá quân tử, đối với bọn hắn luôn luôn nở nụ cười ấm áp như là mặt trời, khiến bọn hắn không lên nổi cái gì ý nghĩ xấu trong lòng.

Từ Tiểu Bạch đang luyện công, Từ Lam từ bên ngoài tung tăng đi đến gọi:

“ ca ca, ngươi không chán ta còn sắp chán đến chết đây! Ngươi suốt ngày ở nhà luyện công, không sợ luyện tẩu hỏa nhập ma sao? Ngươi không ra ngoài, làm sao kiếm được tẩu tử cho ta! Hôm nay dẹp dẹp dẹp, không luyện nữa! ta muốn ngươi đưa ta đi dạo!”

Từ Tiểu Bạch nhẹ nhàng thu công, kiếm đút vào vỏ, đối với hắn đáng yêu muội muội nói:

“ ngươi muốn đi chơi thì đi chơi, hôm nay ca ca dẫn ngươi đi chơi là được chứ gì!”

Nói xong hắn bước vào phòng nhanh chóng thay đổi quần áo, một bộ sạch sẽ tinh tương áo trắng mặc vào, trên đầu tóc cũng được chỉnh sửa lại, vô cùng phong độ.

Từ Lam không nhịn được nữa liền quấn lên hắn, một tay lôi kéo hắn nói:

“ ta muốn mua quần áo, mua đồ ăn, đi thôi đi thôi!”

Từ Tiểu Bạch ha ha vui vẻ gật đầu, hai người nhanh chóng rời khỏi Từ gia.

Từ Tiểu Bạch đã lâu không ra khỏi nhà, cũng có chút bí bách, bởi vậy được Từ Lam rủ ra ngoài chơi, hắn cũng không ngại đi dạo một phen.

Nhưng vừa đi qua Thiên Vân Thành trung tâm võ đài, hắn ánh mắt liền đỏ lên, như muốn phun lửa nhìn về bên kia, không nói hai lời lập tức rút kiếm xông tới!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện