Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Lưu gia lão tổ cũng ra trận


trước sau

Bên cạnh võ đài, ba người đang điên cuồng đại chiến một chỗ. Một người trong đó là một cái trung niên nam nhân, trên tay hắn cầm chính là một thanh bảo kiếm, mỗi lần hắn vung kiếm không cần dùng sức bao nhiêu liền có thể huyễn hóa ra đủ các loại tàn ảnh, chính là trên giang hồ nổi danh thập đại danh kiếm một trong đứng thứ bảy Huyễn ảnh kiếm.

Trên tay hắn kiếm liền nói rõ thân phận của hắn, chủ nhân sở hữu đứng thứ bảy bảo kiếm Lưu gia gia chủ Lưu Vấn.

Hắn chính là Biện kinh thương hội hội trưởng, Lưu gia gia chủ, người cầm quyền chính thức của Lưu gia. 

Con trai của hắn cùng con trai của Cụ gia gia chủ đều là bị Triệu Vô Cực đánh cho cực kì thêm thảm, trưởng lão của hai gia tộc phái ra truy sát hắn đều bị hắn giết mỗi gia hai người khiến cho bọn hắn thương gân động cốt, thua lỗ lớn.

Lưu gia còn đỡ, dù sao bọn hắn đại tộc, cao thủ còn nhiều một chút.

Cụ gia lại không được như vậy, một lúc liền tổn thất hai cái nhất lưu cao thủ cũng đã để cho bọn hắn có chút thịt đau không chịu nổi.

Gần đây Cụ gia nhân thủ ít đi, có chút giật gấu vá vai, bởi vậy Cụ gia gia chủ không thể không chủ động rút lui trở lại Biện kinh thành tiếp quản gia tộc sự vụ, không còn sức đuổi giết Triệu Vô Cực.

Nhưng Lưu gia gia chủ Lưu Vấn lại không chịu bỏ cuộc, hắn ngược lại bởi vì mất đi hai cái trưởng lão mà trong lòng vô cùng tức giận, dồn số lượng lớn tài nguyên gia tộc lại bái phỏng gia tộc lão tổ, từ đó được đối phương chỉ điểm lĩnh ngộ kiếm ý, cưỡng ép đưa bản thân cảnh giới đột phá lên tới đỉnh phong sơ kì.

Lưu gia cũng vì hắn lần này đột phá mà trả giá lớn, cho dù là kinh doanh thương hội gia tộc cũng là thương gân động cốt, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục lại như trước đây phồn thịnh.

Lưu Vấn đột phá xong ngược lại không ở lại gia tộc giúp gia tộc phát triển mà tiếp tục đi tới Thiên Vân Thành tìm kiếm Triệu Vô Cực tin tức, hắn vẫn còn ôm lòng muốn trả thù.

Có thể thấy được, người này tâm hận rất sâu, tính cách cực kì nhỏ nhen không thể bỏ qua người.

Bọn hắn cũng vì Triệu Vô Cực mà tổn thất hai cái trưởng lão, hắn đi trả thù việc ngược lại không ai dám ngăn cản.

Vừa vì hắn đã đột phá đỉnh phong cảnh, lão tổ không ra không có ai cùng hắn địch lại, cảnh giới cao như vậy cho dù Triệu Vô Cực có thể giết chết hai cái trưởng lão gặp phải đối phương nhất định cũng là phải chết.

Thứ hai chính là hắn chiếm đạo lí, thù này của Lưu gia liền do hắn gánh lấy, ai ngăn cản hắn chẳng phải là đối với Lưu gia thù hận làm ngơ, như vậy bọn hắn ở Lưu gia sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

Bởi vậy Lưu Vấn mới tiếp tục ở lại Thiên Vân Thành tìm kiếm Triệu Vô Cực tin tức, hôm nay hắn đang ở trên đường đi dạo, không ngờ lại gặp đối phương cùng một cái nữ nhân đang vui vẻ dạo chơi ở Thiên Vân Thành, lập tức rút kiếm tương bác.

Bởi vì hai người địa điểm cực gần võ đài, bởi vậy hộ vệ đội cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua, bọn hắn cũng không dám ở đỉnh phong cao thủ cuộc chiến tham gia vào.

Đỉnh phong cảnh cuộc chiến, chỉ cần hơi sơ sẩy để bọn hắn kiếm khí lan tới, không cẩn thận liền là mất mạng.

Mà hộ vệ đội là năm bè bảy mảng người hợp lại, bọn hắn cũng không ngu ngốc đi cùng đối phương làm khó, chỗ này vốn chính là vị trí để người ta giải quyết ân oán, mở một mắt nhắm một mắt cũng là không sao.

Hộ vệ đội của ngũ đại phái tập hợp lại được các đệ tử có danh tiếng cực lớn của các môn phái dẫn đoàn, bọn hắn nhiệm vụ chính là kiếm soát trật tự của Thiên Vân Thành tránh tình trạng để chính tà cao thủ rút kiếm tương bác làm loạn ở tron thành, nhưng vị trí võ đài này không thuộc quyền cai quản của bọn hắn mà là thuộc về phủ thành chủ.

Kẻ ngu cũng biết phủ thành chủ có tu tiên giả, mấy cái giang hồ võ giả sao có thể cùng bọn hắn đối nghịch.

Cho dù tông chủ đích thân ra tay, bọn hắn cũng không dám.

Bởi vậy, Triệu Vô Cực cùng Lưu Vấn đánh nhau vị trí, vừa vặn không ai đến quản.

Mà một người nữ nhân bên cạnh hắn, không nghi ngờ gì chính là Tiếu Mị Mị. Chỉ có điều, bây giờ nàng đang vui vẻ đứng một bên xem Triệu Vô Cực cùng đối phương đánh loạn thành một đoàn, ánh mắt cảnh giác nhìn về một cái lão giả chừng tám mươi tuổi gầy hom hem đứng ở chỗ kia.

Lão giả này, tuổi tuy lớn nhưng ánh mắt có thần, trên thân một thân nội lực ẩn hiện tích lũy khí thế chờ bộc phát, không cần suy nghĩ cũng có thể biết là một cái cao thủ.

Đối phương cũng là Lưu gia duy nhất còn sống sót đỉnh phong cảnh cao thủ, đỉnh phong trung kì, Lưu Chiến, năm nay gần chín mươi.

Lưu Chiến bị Lưu Vấn cầu khẩn, cuối cùng đành phải miễn cưỡng chỉ cho hắn một cái tiểu thủ đoạn nhanh chóng học được kiếm ý, nhưng kiếm ý này nói mạnh không mạnh nói yếu không yếu, vô cùng ba phải.

Mục đích cuối cùng chính là để hắn có thể đột phá đỉnh phong kì, thực lực tăng lên có thể dễ dàng đối phó trả thù Triệu Vô Cực.

Để Lưu Vấn một mình ra ngoài hắn cũng không quá
an tâm, dù sao Lưu gia dốc hết vốn liếng giúp hắn đột phá còn cần tận dụng hắn lực lượng để phát triển gia tộc, nếu hắn cũng bất hạnh bỏ mình vậy thì liền chơi xong.

Hắn cũng đã lâu không ra ngoài, bây giờ ra ngoài đổi gió một chút cũng không sao, thế là Lưu gia hai vị đỉnh phong cao thủ liền ở Thiên Vân Thành bắt đầu tiếp tục thu thập tình báo của Triệu Vô Cực, chờ ngày có cơ hội trả thù hắn.

Không ngờ cơ hội lại đến vừa nhanh vừa ngẫu nhiên như vậy, gặp phải Triệu Vô Cực đang cùng một cái nữ nhân ở trên đường dạo chơi, bọn hắn liền nổ ra đại chiến.

Lưu Chiến cũng không có ý định tham gia, hắn để cho Lưu Vấn đơn đả độc đấu Triệu Vô Cực, để cho đối phương tự tay trả thù, trong lòng hắn mới có thể gỡ ra cái này hận ý tâm kết, võ công của hắn mới có thể tiến lên được.

Nhưng bọn hắn càng đánh càng kinh hãi, đối phương không ngờ vậy mà không hề đối với Lưu Vấn đỉnh phong cảnh sức mạnh yếu thế một chút nào, ngược lại có càng đánh càng hăng dấu hiệu.

Mà đối phương đi bên cạnh một cái nữ nhân cực kì xinh đẹp yêu mị này, ngược lại có vẻ thâm bất khả trắc, tuy nàng chưa ra tay nhưng Lưu Chiến biết nàng cảnh giới cũng không thấp, hai người liền đang đứng yên kiềm chế lẫn nhau, không hề động một chút.

Lưu Vấn càng đánh càng gấp gáp, càng đánh càng nôn nóng táo bạo. 

Hắn cứ tưởng Triệu Vô Cực chính là dùng tiểu thủ đoạn mới có thể giết chết được của bọn hắn trưởng lão, không ngờ đối phương thực lực vậy mà đạt đến mức độ kinh khủng như vậy.

Nếu không phải hôm nay có lão tổ đi cùng, hắn chỉ sợ cũng không có dũng khí cùng Triệu Vô Cực đánh lên một hồi nữa.

Một năm trước nghe đồn đối phương cảnh giới chính là nhất lưu sơ kì, một năm sau vừa gặp liền đã có thể cùng hắn đánh không phân cao thấp, trên khuôn mặt còn không ngừng nở nụ cười như đang chế giễu hắn võ công quá yếu vậy.

Lưu Vấn ánh mắt đỏ lên, trong người nội lực cũng bị hắn vận chuyển càng thêm nhanh chóng tức giận cuồng mắng một tiếng:

“ Lưu thủy kiếm pháp - đại mạc thủy tiễn! Tiểu tử, chết đi cho ta!”

Trên tay hắn kiếm khí bùng nổ, hàng chục đạo kiếm khí như là tia nước cực nhỏ bắn về phía Triệu Vô Cực, mỗi tia nước tuy không lớn nhưng sức mạnh xuyên thấu vô cùng đủ, cho dù Triệu Vô Cực cương khí có cứng rắn đi nữa chỉ sợ cũng không đỡ nổi mấy cái thủy tiễn.

Mà đối phương bắn ra, là mấy chục cái chứ không phải mấy cái.

Hơn nữa, Huyễn Ảnh Kiếm trên tay của hắn cũng ở lúc này phát ra nó công năng đặc dị, vốn chỉ có mấy chục đạo thủy tiễn kiếm khí, ở ngay lúc này bị Huyễn Ảnh Kiếm bổ trợ trong nháy mắt biến thành hơn trăm đạo, bao kín Triệu Vô Cực đường lui cùng né tránh hai bên, như là mưa rào cực kì nhanh chóng mạnh mẽ bắn sang bên này.

Đây chính là uy lực của Huyễn Ảnh Kiếm, nó có thể khiến cho chiêu thức của người sử dụng tung ra càng thêm mê huyễn khó tìm ra dấu vết, càng là có thể tăng thêm giả tượng khiến cho địch nhân khó lòng phân biệt thật giả.

Đối với thanh kiếm này, dùng các loại đa dạng kiếm khí chiêu thức mới có thể phát huy ra nó thực lực lớn nhất.

Mà Lưu gia Lưu thủy kiếm pháp cũng là một loại kiếm pháp như vậy. Bởi vậy tổ tiên Lưu gia mới tốn hết sức chín trâu hai hổ đoạt lấy thanh danh kiếm này.

Bọn hắn cũng dùng hết sức lực đi thủ hộ thanh kiếm này, truyền từ đời này sang đời khác.

Cuối cùng, đã không ai dám đoạt đi bảo kiếm của bọn hắn, Lưu thủy kiếm pháp cũng càng ngày càng nổi danh trên giang hồ, để cho Lưu gia cùng Từ gia của Từ Tiểu Bạch không hề thua kém nhau một chút nào, Lưu gia mang danh thương hội, ẩn ẩn danh tiếng còn phát ra mạnh mẽ hơn.

Triệu Vô Cực cương khí sáng lên, hắn vốn đang định dùng Huyền vũ biến phòng thủ, nhưng từ một bên một giọng nói quen thuộc lập tức quát lên:

“ bằng hữu của ta, các ngươi cũng dám động? Đây là Thiên Vân Thành mà không phải Biện kinh thành, Lưu gia các ngươi đúng là thật to gan!

Lăng Vân kiếm pháp - gió nổi mây vần!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện