Phượng Ly Mặc hoá rồng đã gây kinh động đến khắp cả Giao Lan quốc, lan truyền sang cả nhiều đế quốc khác. Các đế quốc lớn bày tỏ dồn dập muốn sang kết thân với Giao Lan quốc, dù có phải gả công chúa của họ sang làm thiếp của đại hoàng tử cũng cam lòng. Phần lớn đại thần trong triều đều quay sang ủng hộ Phượng Ly Mặc làm thái tử, các hoàng tủ khác dù bất mãn cũng chẳng làm được cái gì. Quý phi thấy đứa con ngày nào mà nàng vứt bỏ giờ lại phong quang vô hạn như thế, bắt đầu trở nên thân thiết:
"Hoàng nhi, mẫu phi thấy Tiêu Ý công chúa của Man Lạc Á quốc rất tốt. Con xem mau chóng kết hôn đi, huyết thống cao quý của chúng ta phải được kéo dài, không thể lựa chọn lung tung được."
"Ly Mặc à, con sắp là thái tử rồi, phải chú ý tác phong. Phụ hoàng nhất định sẽ có cái nhìn tốt về con..."
Phượng Ly Mặc yên lặng uống trà, y chân chính thành long càng có cảm giác giống thần tiên không thể xâm phạm. Một động tác đơn giản cũng mang theo tao nhã mười phần, y đã nghe Quý phi lải nhải suốt gần 1 canh giờ rồi. Rốt cuộc không kiên nhẫn mà cắt ngang.
"Quý phi nương nương, ta không muốn lấy một công chúa nào cả. Hôn sự của ta là do ta quyết định, nương nương không cần nhúng tay. Hơn hết, việc này hẳn phải là do hoàng hậu làm chủ mới đúng."
Quý phi nghe hai chữ hoàng hậu, giận tái mặt, đập tay xuống bàn quát.
"Con có ý gì? Ta mới là mẫu phi ruột của con. Việc của con phải do ta quyết định."
Phượng Ly Mặc hơi ngẫm một lát, hình như sắp đến giờ ăn trưa rồi. Y đã hứa sẽ xuống bếp làm cho Thẩm Manh món súp vây cá sốt ớt, quả thực cũng nên đi rồi. Phượng Ly Mặc đặt chén xuống, đứng dậy, liếc nhìn quý phi một cái, nói:
"Ta chỉ biết hoàng hậu mới là mẫu hậu của ta. Người chăm sóc ta, dạy ta học, lo lắng ta mới thực sự là ruột thịt. Còn lại đều không phải. Cáo từ."
Không quay đầu nhìn Quý phi lấy một cái, y quay người đi thẳng. Quý phi chưa bao giờ là một mẫu thân tốt. Đối với Phượng Ly Mặc là bỏ rơi, thờ ơ lạnh lùng. Đối với Phượng Duệ là khống chế, bắt buộc cùng tham lam. Tham lam Phượng Duệ sẽ lên làm thái tử, cho nàng một cuộc sống vinh hoa phú quý dài lâu. Quý phi đờ người nhìn theo bóng dáng Phượng Ly Mặc đi xa, qua một lúc mới bắt đầu nổi điên, bắt đầu thét gào, đập phá đồ đạc.
"Súc sinh, bạch nhãn lang!!"
Tiếng chửi bới của nàng rơi vào tai Phượng Ly Mặc, y cũng coi như không thấy mà đi thẳng. Có Phượng Ly Mặc trợ giúp, Phượng Duệ cũng bớt đi được phần nào sự khống chế điên cuồng của Quý phi, có thể theo đuổi tình yêu chân chính suốt bao nhiêu thế giới của y là Cố Trạch.
Phượng Ly Mặc đủ 18 tuổi, y tự đi thỉnh cầu với Phượng Cảnh Nhâm xin làm một vị vương gia nhàn tản. Y thật sự chẳng mong cầu gì quyền lực, chỉ mong có thể ở bên ái nhân suốt đời, suốt kiếp. Phượng Cảnh Nhâm vốn đồng ý, thế nhưng