Câu nói của Phượng Ly Mặc làm Thẩm Manh cứng đơ người. Mồ hôi mẹ mồ hôi con âm thầm chảy ròng ròng trong lòng, hắn quẫn bách đến không dám nhìn thẳng mặt y. Phượng Ly Mặc hơi nghiêng đầu, tóc bạc rủ xuống qua hai bờ vai làm y có vẻ vô tội, thế nhưng Thẩm Manh trong lòng chạy qua hàng vạn con thảo nê mã.
Bỏ mịa, không phải y nhìn thấy rồi đấy chứ?
Như chứng thực suy nghĩ của Thẩm Manh, Phượng Ly Mặc cúi người, ghé sát bên tai hắn trầm giọng cười khan:
"Ngươi trốn rất tốt. Ta đã tìm ngươi rất lâu nhưng không có thấy. Thế nhưng ngươi đã mắc một sai lầm nghiêm trọng. Muốn biết không?"
Thẩm Manh gật đầu, hắn tin tưởng Yue sẽ không có sơ hở gì. Nhưng Phượng Ly Mặc vẫn có thể tìm ra hắn hẳn phải có nguyên do.
Phượng Ly Mặc từ từ đưa ngón tay, lướt qua mép áo trên ngực hắn, với vào bên trong chậm rãi lục tìm. Thẩm Manh cảm giác y cứ như đang trêu chọc hắn vậy, chỗ bị chạm qua đặc biệt nóng bỏng. Ngón tay thon dài xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Nghe nói ngón tay thon dài kỹ thuật làm tình đặc biệt tốt, chỗ đó cũng to dài. Nghĩ lại cũng không phải không đúng.
Y cười nhẹ, lôi ra từ trong áo Thẩm Manh một miếng lụa bạc lớn bằng hai bàn tay. Nó được gấp lại gọn gàng, trên đó còn thêu hai chữ Ly Mặc. Đó chính là miếng vảy bụng siêu mềm mại mà Thẩm Manh dựt ra từ bụng y, sau khi phơi nắng lại càng trở nên giống miếng lụa cực phẩm thiên kim khó cầu. Miếng lụa này là do Thẩm Manh thêu xong tặng y, yến tiệc hôm nay hắn quên mang giấy lau tay y liền đưa cho hắn lau. Thế nhưng vì tiếc nên hắn đã đi rửa tay, cất miếng lụa vào trong ngực.
*Vảy của long tộc phần lưng siêu cứng. Cứng hơn cả sắt, thế nhưng phần bụng lại cực kỳ mềm mại. Vùng bụng là nơi duy nhất có thể đâm xuyên qua người long tộc.
Phượng Ly Mặc lắc lắc miếng lụa trong tay, giải thích:
"Đồ của ta, mang khí tức của ta. Trốn đi đâu ta cũng có thể cảm nhận được. Dù ta không nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy."
Thẩm Manh á khẩu nhìn Phượng Ly Mặc cất miếng lụa về phía đầu giường. Hắn bị y nhấc lên, để hắn ngồi lên đùi, tư thế hai người vừa quái dị vừa ám muội. Phượng Ly Mặc nhìn Thẩm Manh dáng vẻ đang không biết làm sao liền với tay vào trong lớp áo mỏng manh đã nửa cởi của hắn, giọng nói như ma âm mê hoặc dụ dỗ hỏi:
"Có muốn không?"
Phần lưng mẫn cảm bị Phượng