Thẩm Manh ở thế giới này thật sự rất thoải mái. Rảnh rỗi thì chat với người yêu phân thân một chút, tối về thì ôm ấp yêu thương với Phượng Ly Mặc, ngoại trừ lúc đầu thì cũng hơi khó khăn ra thì... hắn cũng rất sướng. Hệ thống không biết đã mất tích từ bao giờ, hắn gọi vài lần cũng không nghe thấy, người yêu nói rằng nó đi nâng cấp sửa chữa gì đó hắn mới yên tâm một chút.
Từ bỏ quyền thế, Phượng Ly Mặc lui về làm một vương gia Tiêu Dao. Y cùng Thẩm Manh đi dạo khắp nơi, thậm chí có lần bay quá đà, lạc sang cả phương Tây. Ở đây rồng là kẻ ác, vì vậy Phượng Ly Mặc không thể biến thân. Thế nhưng cỡ bậc nhan sắc nghịch thiên như y thì vẫn rước lấy vô số phiền toái.
Đầu tiên là một vị tiểu thư quyền quý vừa gặp liền không thể quên y, thậm chí còn bày kế bắt Phượng Ly Mặc lại. Thứ hai là một tên quý tộc cẩu nhan (yêu nhan sắc) gây rất nhiều phiền phức vì muốn chiếm y cho riêng mình. Còn rất nhiều rất nhiều. Thẩm Manh dù thân xác này rất xinh đẹp thế nhưng đi cạnh Phượng Ly Mặc liền chẳng còn toả sáng nổi một chút gì, hoàn toàn bị người ta lãng quên.
Phượng Ly Mặc rốt cuộc chịu không nổi liền hoá rồng quất bay một đám kẻ phiền phức, cuốn lấy Thẩm Manh để lên lưng bay vèo đi. Một người dám đi một kẻ dám chỉ, cả hai lại tiếp tục lạc sang nhật bản, xứ sở hoa anh đào. Thẩm Manh nhìn khung cảnh quen thuộc, y phục cổ, dáng vẻ cử chỉ thời xưa bỗng cảm thấy thật thoải mái. Cứ như quay lại lần đầu tiên gặp người yêu vậy.
Bên kia đường có một đứa bé đang bưng một cái bát mẻ, quần áo rách nát đang quỳ bò lạy lục những người qua đường. Mong xin được ít đồ ăn, đồng xu. Thẩm Manh đi qua đó, từ trong túi áo lấy ra một túi gấm đựng bạc vụn, dấu dấu diếm diếm đưa cho nó:
"Này, cầm lấy đi."
Phượng Ly Mặc đứng che cho hắn, dù sao một đứa trẻ ăn xin có được một túi bạc sẽ rất dễ bị cướp. Thẩm Manh đưa cho nó túi bạc vụn thay vì một nén bạc to cũng là điều dễ hiểu, bạc nhỏ dễ tiêu, chẳng may bị cướp một cái thì vẫn còn nhiều cái nữa. Đứa bé ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt y phục hoa lệ trưởng thành dễ nhìn. Nó vội vàng cầm lấy túi bạc, tay run run cất kỹ vào trong lồng ngực, liên tục dập đầu nói:
"Đội ơn ngài, đội ơn ngài."
Thẩm Manh cũng không chê đứa bé bẩn thỉu, nhanh chóng đỡ nó lên. Hắn cứ như tìm thấy hình bóng năm nào dưới đêm trăng đầy tuyết, chỉ khác giờ là ngày đầy hoa. Phượng Ly Mặc nhíu