Mưa, từng màn mưa phủ kín không gian đổ nát tĩnh lặng. Cái lạnh rét buốt thẩm thấu vào làn da khiến Thẩm Manh không ngừng run rẩy vì lạnh, hắn khoác tạm cái áo choàng bên cạnh lên người, nhìn màn hình chat lơ lửng trước mặt.
Hệ thống không ở, hắn không về không gian hệ thống, ngược lại là truyền tống trực tiếp đến thế giới mới. Cái áo choàng bạc kia là Phượng Ly Mặc vừa mới gia nhập đội mảnh ghép người yêu gửi đến, y có vẻ vẫn chưa thạo bàn phím nên đánh chữ hơi chậm.
Phượng Ly Mặc: áo khoác đã gửi đến, ngươi nhất định không thể để lạnh, sẽ cảm mạo.
Thẩm Manh bao kín áo, trong lòng vô cùng ấm áp, hắn mỉm cười nói: "Cảm ơn ngươi."
Phượng Ly Mặc: mẫu hậu đừng khách khí.
Lucis: phụt!!! Haha!!! Mẫu hậu!!!
Cecil: mẫu hậu đừng khách khí.
Yue: mẫu hậu đừng khách khí.
Lucis: mẫu hậu đừng khách khí.
Lam Uyên: không phải bây giờ nên cho Manh Manh biết tình hình thế giới mới sao?
Thẩm Manh thầm khóc ròng, yên lặng cảm ơn Lam Uyên. Đám người này đặc biệt có sở thích yêu spam, lại thích bắt lỗi nhau, chơi đến là vui vẻ. Nhờ Lam Uyên nhắc nhở, cả bọn đã kéo lại sự chú ý sang hướng khác, lại bắt đầu sôi nổi bàn về thế giới mới.
Yue: ta sẽ luôn trợ giúp ngươi, đừng căng thẳng darling <3
Lucis: cưng ơi, anh sẽ luôn ở đằng sau cưng, thoải mái đi nhé.
Cecil: thế giới này thật sự hơi khó.
Lam Uyên: khó hơn tang thi.
Phượng Ly Mặc: ta sẽ không để ngươi chịu tổn thương.
Thẩm Manh nhìn nhóm mảnh ghép sôi nổi bày tỏ ý sẽ ở bên mà nuốt nước bọt đổ mồ hôi lạnh. Thế giới này rốt cuộc là cái gì cơ chứ?
"Thế giới này là gì vậy?"
Lam Uyên: đây là thế giới trốn giết.
Thẩm Manh: "... trốn giết?"
Các thông tin ào ào tiến đến, nhóm mảnh ghép nhắn khá chậm, mỗi tin cũng dài nhưng rất cụ thể đúng trọng tâm của nội dung. Đọc qua một lượt hắn liền nắm bắt được kịch bản của thế giới này. Chính xác như Lam Uyên nói, đây là một thế giới trốn giết thứ thiệt.
Thế giới này ban đầu chỉ là một thế giới hiện đại an bình, bỗng một ngày nọ có một thứ quái vật đã giáng xuống đây, quét sạch đi toàn bộ mọi thứ. Tất cả mọi thứ và cả nửa dân số trên thế giới. Sau trận thảm hoạ đó, con người đã không còn bất cứ thứ gì để sinh tồn, cả đồ ăn lẫn nước uống đều không còn. Thế nhưng, sau ba ngày trận thảm hoạ xảy ra, có một mầm cây xanh đã nhú lên giữa một bãi đất trống, sau đó nó sinh sôi, nảy nở, tạo ra vô số khoáng sản, đồ ăn và nước uống. Nó lan rất nhanh, hơn hai phần tư thế giới chết chóc đều biến thành một mảnh đất xanh mướt giàu có, nhưng không một ai có thể đi vào đó. Như có một sức mạnh