Ly Tranh ngủ đến là ngon lành, khuôn mặt nhỏ dù có gầy gò nhưng vẫn hết sức dễ thương. Không khó để nhận ra khi lớn y sẽ soái đến mức độ nào.
Thẩm Manh cắn móng tay, trong lòng không ngừng phân vân một lúc lâu. Gọi hay không gọi? Nếu gọi y dậy, hắn sẽ có cảm giác như mình đã phạm phải một tội ác tày trời, một tội ác lưu danh thiên sử, đó chính là lỡ đánh thức thiên sứ khỏi giấc mộng đẹp đẽ. Mà không gọi, y nằm thế kia sẽ rất lạnh a.
Hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác trên người xuống, đắp lên cho Ly Tranh. Mỗi động tác đều rất cẩn thận, cứ như sợ bản thân sẽ lộng hỏng thiên sứ tốt đẹp vậy. Hơi ấm trên áo khoác bao trùm người Ly Tranh, nó tự thu nhỏ lại vừa vặn lấy người y khiến y thả lỏng cơ thể, ngủ càng ngon hơn.
Thẩm Manh cứ thế ngồi bên ngoài hốc, canh chừng ở bên ngoài một lúc lâu. Rảnh rỗi liền nói chuyện với các mảnh ghép, Ly Tranh cũng thật khéo chọn chỗ, từ nãy đến giờ cũng không hề có một người nào hay một tên sát nhân mặt nạ nào đi qua.
Qua thêm hai giờ, Ly Tranh như đã ngủ đủ, y chớp chớp mắt khiến cho mình tỉnh táo, ngồi dậy. Cảm giác ấm áp trên người khiến Ly Tranh giật mình, nhìn xuống liền thấy một cái áo choàng bạc hết sức đẹp đẽ đắp trên người. Trong lòng y reo vang tiếng chuông cảnh báo, đề phòng nhìn ra ngoài, như bất kỳ lúc nào cũng có thể đả thương người khác. Con dao dấu đằng sau áo cũng bị nắm chặt.
Bây giờ Thẩm Manh mới nhìn rõ diện mạo của Ly Tranh, thật giống như một búp bê đáng yêu trong tủ kính. Mái tóc mềm mại màu hạt dẻ, đôi mắt màu vàng kim hết sức đáng yêu, khuôn mặt vẫn còn chút ngơ ngác chưa tỉnh táo lại càng thêm ngây thơ. Chỉ một lát, khuôn mặt đó lại hiện lên vẻ sợ hãi, đôi mắt vàng kim toát lên sự bất an mãnh liệt, y run rẩy thân mình hơi lui vào trong góc, không dám nhìn thẳng Thẩm Manh.
Bộ dáng đáng thương của y thành công khiến Thẩm Manh nổi lòng thương xót, người yêu sợ hắn như thế thì phải dỗ dành. Hắn không dám nói quá nặng, cố gắng cho ngữ điệu của mình trở nên mềm nhẹ, cúi xuống cười cười với y:
"Đừng sợ, tôi không có ý muốn làm hại cậu."
Ly Tranh nhìn Thẩm Manh dáng vẻ ôn hoà, càng thêm nghi ngờ hơn. Y dấu kín con dao trong áo, ra vẻ đáng thương sợ hãi cẩn thận nói: "Không... không phải... tôi không có đồ ăn gì cả.. không có..."
Khuôn mặt trẻ con vô cùng đáng yêu thật làm người ta thương tiếc, nhịn không được muốn ôm y vào lòng mà an ủi. Nhưng lại không nỡ làm y sợ thêm nữa. Hắn hơi lui về sau một chút, mềm mỏng nói:
"Nếu tôi muốn làm gì cậu thì lúc nãy đã làm rồi."
Câu nói này có vẻ thuyết phục, Ly Tranh