Vết thương hoàn toàn bình phục, Thẩm Manh cùng Ly Tranh liền thu dọn đồ đạc lên đường. Hai người trải qua những ngày tháng vừa trốn vừa giết, Ly Tranh theo Thẩm Manh cũng học được không ít kỹ thuật. Trò giỏi hơn thầy, chẳng bao lâu, Thẩm Manh dù có cả ký ức của thế giới tang thi cũng chẳng thể đánh lại y được nữa. Ly Tranh lại cực kỳ thông minh, qua mỗi lần chiến đấu với các kiểu sát nhân lại tăng tiến thêm một bậc, cận chiến, đánh xa đều đã không thể làm khó y được nữa.
Cứ thế hai người dựa vào nhau mà sống, suốt tám năm trời. Thẻ bài cũng thu thập được gần đủ, chỉ còn 5 cái cuối cùng là có thể tiến vào tháp. Ly Tranh lớn lên vô cùng tuấn mỹ, y luôn mang vẻ lười biếng cùng tuỳ ý mị hoặc. Vô thức hấp dẫn người ta tiến vào trong cái bẫy ngọt ngào mà y đã giăng sẵn. Nếu phải miêu tả Ly Tranh với một con vật, y nhất định sẽ là bướm đêm. Quyến rũ và bí ẩn, độc mà xinh đẹp. Trùng hợp thay, trong tất cả thẻ bài của hắn chưa có một con bướm nào cả.
Danh tiếng Ly Tranh lan xa, không chỉ vì nhan sắc nghịch thiên mà còn vì tài năng tuyệt đối của y. Rất nhiều thế lực tình nguyện nhường cho Ly Tranh sẵn một vị trí cao cấp, chỉ cần y nguyện ý gia nhập thế lực đó. Thế nhưng y lại luôn quấn quýt bên Thẩm Manh, một tấc cũng không muốn rời.
Hiện nay chỉ còn mười thành phố còn nguyên vẹn sau trận thảm hoạ năm nào, và dù còn nguyên vẹn thế nhưng sát nhân lại cực kỳ nhiều. Không chỉ nhiều mà chúng còn đặc biệt thông minh, kẻ có thể sống ở đây hoàn toàn là dựa vào thực lực. Giống như Ly Tranh, y hiện tại đã gom được rất nhiều tiểu đệ, xây dựng một thế lực khổng lồ bá chiếm cả một thành phố. Gọi là thành phố Dạ Sắc.
Mười thành phố cách nhau rất xa, thỉnh thoảng sẽ qua lại với nhau để trao đổi vật tư này nọ hoặc hợp tác một việc gì đó. Mỗi người đứng đầu ai nấy đều như cáo già, nói năng đều tự nhiên ưu nhã, vô hình trung dồn ép người ta vào đường cùng. Thế nhưng dù cáo đến đâu cũng chẳng thể đấu lại nổi Ly Tranh. Thủ đoạn của y phải nói là biến ảo khó lường, sơ sẩy một chút liền xong đời. Giống như bây giờ, rõ ràng đều là Thành chủ mà Bán Nguyệt thành chủ lại phải cúi đầu khom lưng trước y. Thậm chí còn gọi cả con gái của mình ra hòng lấy lòng y.
"Ly Tranh, không biết lần hợp tác này cậu thấy thế nào?"
Ly Tranh xoay xoay cốc, mỉm cười đầy ưu nhã nói: "Ông làm ăn luôn rất tốt. Tôi sao có thể có dị nghị gì cho được."
Hai người câu đến câu đi, bàn chuyện hết sức vui vẻ. Chỉ có mình Ly Tranh mới biết trong lòng y giờ đang khó chịu đến mức nào. Không biết con mụ già kia có gì đẹp hấp dẫn Thẩm Manh, khiến hắn luôn luôn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Y thật ghen tỵ, thật sự rất ghen tỵ, muốn giết chết cô ta. Muốn nhốt hắn lại để hắn chỉ có thể nhìn y mà thôi.
"Tôi cảm thấy việc này rất không tệ."
Câu nói của Bán Nguyệt thành chủ vang lên rất đúng lúc, thành công khiến Ly Tranh tỉnh táo lại một chút. Y cười nhẹ, ngón tay lướt trên bản đồ, chỉ vào một điểm trong đó nói:
"Đúng là không tệ, nếu như không đi đến đây."
Bán Nguyệt thành chủ nhìn điểm trên bản đồ, hết sức kinh ngạc mà há hốc mồm. Chỉ một điểm nhỏ như vậy, y vậy mà có