Bùi mẫu tuy gả lần hai, nhưng nam nhân trung niên vẫn rất để bụng, không chỉ chuẩn bị sính lễ phong phú, còn sợ Bùi mẫu bị mất mặt, ngầm cho bà không ít của hồi môn.
Cha của Nguyễn Kiều cũng vội dẫn tiểu đệ Nguyễn đến kinh thành, không chỉ vì sui gia xuất giá mà còn vì muốn gặp lại nữ nhi trước khi hiền tế đi nhận chức.
Lần trước gặp là trước khi vào kinh, Nguyễn Kiều và Bùi Chỉ Hành đến bái biệt, giờ đã hơn nửa năm, tiểu đệ Nguyễn vừa thấy Nguyễn Kiều đã nhào qua, "A tỷ, a tỷ!"
Nguyễn tú tài đã lâu không gặp nữ nhi, lại nghe nói hiền tế chẳng những là Trạng Nguyên mà còn được Hoàng đế yêu thích, lập tức lo lắng.
Tuy tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, nhưng ông vẫn lo lắng, mãi đến khi thấy con, phát hiện sắc mặt nữ nhi hồng nhuận, còn hơi béo thì mới yên tâm, trộm thở phào.
Nhưng mà ông không để lộ ra, thậm chí còn hơi lãnh đạm, "Đến khi hiền tế đi nhậm chức, con cần chăm sóc hắn thật tốt, làm một hiền thê.
Đừng có nóng nảy, chọc giận hiền tế."
"Cuộc sống thế nào là do mỗi người cảm nhận.
Hai con còn trẻ, nâng đỡ lẫn nhau, dù sau này tuổi già sắc suy, cha tin hiền tế cũng sẽ không mặc con không màng."
Có lẽ vì Nguyễn tú tài cảm thấy lời mình nói quá cứng ngắc nên mím môi, bổ sung thêm, "Cha không thể giúp gì cho con, cũng già rồi, nếu hắn bắt nạt con thì con cứ về nhà, tuy cha không cho con được gì, nhưng nuôi con thì vẫn không thành vấn đề."
Tiểu đệ Nguyễn nghe vậy vội chen vào, "Còn đệ nữa, còn đệ nữa, chờ đệ trưởng thành, đệ cũng có thể nuôi a tỷ! Dỗ a tỷ vui vẻ!"
Nguyễn Kiều cười, dùng sức xoa khuôn mặt bụ bẫm của Nguyễn tiểu đệ, "Vậy được, sau này tỷ tỷ chờ đệ nuôi! Đệ nói phải lời đấy!"
"Cái gì mà nói phải giữ lời cơ?" Giọng Bùi Chỉ Hành xen vào, vốn y cũng muốn đến đón Nguyễn tú tài và Nguyễn tiểu đệ cùng Nguyễn Kiều, nhưng lại phải chiêu đãi một đại nhân nên mới tới chậm, vừa lúc nghe được câu nói cuối cùng của Nguyễn Kiều.
Y đứng bên cạnh Nguyễn Kiều, thi lễ với Nguyễn tú tài, "Nhạc phụ, tiểu tế đến chậm."
"Tỷ phu!" Nguyễn tiểu đệ ngoan ngoãn chào Bùi Chỉ Hành rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của y, "Vừa rồi a tỷ nói với đệ, sau này đệ trưởng thành phải nuôi a tỷ, dỗ a tỷ vui vẻ!"
Bùi Chỉ Hành nghe lời nói trẻ con này thì sửng sốt, sau đó xoa đầu thằng bé, "A tỷ của đệ còn có ta rồi, không cần đệ phải nhọc lòng, đệ chỉ cần theo tiên sinh đọc sách biết chữ là a tỷ của đệ vui vẻ rồi."
Khuôn mặt Nguyễn tiểu đệ lập tức nhăn nhúm dúm dó, khiến tất cả mọi người nhìn đều buồn cười.
Hôn sự của Bùi mẫu còn cần Bùi Chỉ Hành và Nguyễn Kiều lo liệu, Nguyễn tú tài biết hai người không có bao nhiêu thời gian bồi mình nên xua tay để hai người đi.
Giờ lành đã đến, kiệu hoa tới đúng giờ, nam nhân trung niên hôm nay cực kỳ nhanh nhẹn, kết quả vì cười như đóa hoa nên nhìn hơi ngốc.
Trước khi lên kiệu, Bùi mẫu khóc rất nhiều, tựa như khóc ra hết những đau khổ mười mấy năm qua, kéo tay Nguyễn Kiều không chịu thả.
Cuối cùng Nguyễn Kiều khuyên nhủ bà, "Nương, mau lên kiệu hoa thôi, đừng lỡ giờ lành, La thúc đã gấp lắm rồi.
Nương gả rồi thì vẫn gặp được con và phu quân mà.
Trước khi bọn con đi đều sẽ ở nhà La thúc, nếu nương nhớ bọn con thì có thể qua thăm nha!"
Bùi Chỉ Hành ở bên nhìn, hốc mắt đỏ ửng, vốn giỏi ăn nói giờ chỉ biết "Đúng đúng" theo Nguyễn Kiều, khiến Nguyễn Kiều tức giận, nhân lúc không ai để ý thì véo eo y một cái, còn trừng y nữa.
Bùi Chỉ Hành đau run người, nhìn nương mình đội khăn voan đỏ, cuối cùng nói được một câu, "Kiều Nương nói đúng."
Nguyễn Kiều: "......"
Vất vả lo xong tiệc thành hôn, Nguyễn Kiều nằm liệt trên ghế dựa, Bùi Chỉ Hành rót cho Nguyễn Kiều và Nguyễn tú tài mỗi người một chén trà, chén của Nguyễn Kiều còn tự tay đưa đến tay nàng.
Nguyễn tú tài ở bên nhìn nữ nhi được hầu hạ như đại gia, mày giật giật, có chút sầu lo, nhưng có Bùi Chỉ Hành ở đây nên cũng không nói gì, chỉ có nhân lúc Bùi Chỉ Hành không để ý trừng nữ nhi của mình một cái.
Tiếc là dù cha già có rầu thúi ruột thì nữ nhi cũng không chú ý.
Nguyễn tú tài thấy vậy không nhịn được lo lắng cho tương lai của nữ nhi, nhìn thoáng qua Nguyễn tiểu đệ đang chạy tới chạy lui ở bên, âm thầm hạ quyết tâm, cần ấn đầu bắt nó đọc sách, dù sau này nó là thằng ngốc thì cũng phải là thằng ngốc có kiến thức! Nếu không sau này ai chống lưng cho nữ nhi giờ?
Nguyễn tiểu đệ còn không biết cuộc sống nước sôi lửa bỏng đang chờ mình, mãi đến khi tiếp bước tỷ phu đề danh bảng vàng thì lại biết tỷ phu còn trẻ đã có địa vị cao lại thăng quan, không nhịn được đau đớn trong lòng, ôm chân tỷ phu gào khóc, "Tỷ phu à, đệ xin huynh, huynh đừng có nỗ lực nữa! Đệ bị ép đến choáng đầu rồi!"
Nguyễn tiểu đệ khóc đủ rồi mới phát hiện mình thất thố, đôi mắt hồng hồng trợn to cực kỳ giống Nguyễn Kiều, giọng mũi khàn khàn dặn Bùi Chỉ Hành không được nói cho Nguyễn Kiều.
Nào ngờ tỷ phu cười không nói gì quay đầu về nhà lập tức kể chuyện cười của hắn cho a tỷ của hắn nghe.
Đó còn chưa phải quá đáng nhất! Quá đáng nhất là hôm sau cả nhà đều biết!
Nguyễn tiểu đệ không muốn nỗ lực bị Nguyễn tú tài cầm gậy dạy cho trận, Nguyễn tiểu đệ khóc cực kỳ thương tâm, "Tỷ phu không phải người đâu mà?! Con thừa nhận con là một phế vật, cả đời này con cũng không bằng được huynh ấy! Cha lo lắng tỷ phu bắt nạt a tỷ thì đừng ép con, tự mình lên luôn đi!"
Nguyễn tú tài nghe xong thì càng tức giận, vừa đánh vừa mắng, "Đồ con bất hiếu! Ta làm được thì cần gì con?!"
Nguyễn tiểu đệ: "......"
Cuộc sống khó khăn quá mà!
Tỷ phu của hắn, trừ bệ hạ ra thì còn ai quản được chứ?!
Nguyễn tiểu đệ hoàn toàn không thể vượt mặt Bùi Chỉ Hành, vì tránh ngày nào cũng bị cha mình đánh, hắn tìm một chỗ dựa, vì thế, Nguyễn tú tài ngày ngày buộc nhi tử tiến tới có thêm một tức phụ (Con dâu) là công chúa.
Nguyễn tú tài: "......"
Nguyễn tú tài và Bùi mẫu đi cách nhau một năm, hai người tuy lúc trẻ chịu khổ, nhưng sau được điều dưỡng tốt, thân thể khoẻ mạnh, lúc hai người qua đời, Nguyễn Kiều và Bùi Chỉ Hành đều đã lớn tuổi.
Bùi Chỉ Hành đã gần bảy mươi tự nhốt mình trong thư phòng cả đời, cuối cùng Nguyễn Kiều không chịu nổi y chà đạp bản thân như vậy nên mạnh mẽ cho người phá cửa.
Bùi Chỉ Hành ngồi im không nhúc nhích ở chỗ tối, mặt không cảm xúc, tựa như một bức tượng không có hơi thở.
Nguyễn Kiều đi qua, đặt hộp đồ ăn trên bàn, thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, vuốt lưng y, ôn nhu trấn an, "Phu quân, nương đi rất an tường, chàng đừng như vậy, nếu nương biết chàng giày xéo thân thể mình, nhất định sẽ rất lo lắng cho chàng."
Qua hồi lâu, Nguyễn Kiều cảm thấy quần áo ở bụng hơi ướt, giọng nam nhân khô khốc, khàn khàn nghẹn ngào trong ngực vang lên, "Kiều Nương, ta không còn nương nữa."
Tay Nguyễn Kiều dừng lại, trong nháy mắt, nước mắt nàng không chịu khống chế trào ra khỏi hốc mắt.
Bùi mẫu đối xử với nàng rất tốt, làm bà bà tức phụ mấy thập niên, hai người tựa thân như thân mẫu nữ, có đôi lúc Bùi Chỉ Hành cũng kém, hai nam nhân trong nhà thường ghen ghét ngồi xổm ở bên nhìn Bùi mẫu và Nguyễn Kiều ở bên nhau.
Sự tồn tại của Bùi mẫu như đền bù tiếc nuối không có mẫu thân của nàng.
Nàng hít mũi, nỗ lực để bản thân không khóc, nhưng giọng nói