Tác giả: Kiều Lam
Nguyễn Kiều vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một thư phòng cổ kính, tay nàng đang cầm một bức thư, nàng chỉ xem qua nội dung bức thư mà đã "Ố ồ" lên.
Trước mặt nàng là một cái tráp bị mở ra, bên trong là những bức thư không khác gì mấy với bức trong tay nàng.
Sáp trên bức thư đã bị bóc ra, thậm chí nàng đã đọc được hết một nửa.
Nguyễn Kiều có thể cảm nhận được tim mình đập rất nhanh, hiển nhiên trước khi nàng xuyên đến, nguyên chủ đang làm việc không tốt thì phải.
Nàng nhét thư về, sau đó tuỳ ý ném vài tráp, "Thống, cốt, truyện."
Quyển sách nàng xuyên đến lần này tên là Chưởng hoan, kể về một trưởng nữ của một quan ngũ phẩm trọng sinh xong một đường ngược tra khai quải vả mặt, cuối cùng nghịch tập trở thành Hoàng hậu, song túc song phi cùng nam chủ, cả quyển sách không ngược, vả mặt cực sảng khoái, bởi vì tác giả đều đã nhét hết đau khổ cho nam phụ.
Đúng, chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này Nguyễn Kiều cần thực hiện nguyện vọng.
Nam phụ Tần Vân Huyên vốn là huynh đệ tốt của nam chủ quyển tiểu thuyết này – Lục hoàng tử Sở Tiêu.
Khi còn nhỏ, Tần Vân Huyên được chọn làm thư đồng của Sở Tiêu, hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt.
Sau đó phụ huynh Tần Vân Huyên chết trận, y nhận nhiệm vụ của phụ huynh, bảo vệ biên thành, chém giết tướng địch Công Lương Ngọc, bắt tù 6000 quân địch, đoạt lại hai tòa thành từ tay quân địch.
Tần Vân Huyên đỡ quan hồi kinh, Tần mẫu hộc máu hôn mê ngay tại chỗ, cố gắng chống đỡ xong tang lễ, không lâu sau cũng buông tay rời đi.
Hoàng đế thương hại hắn, chưa nhận lại binh phù y nộp lên, còn phong y là Đại tướng quân, chuẩn cho y ở lại kinh giữ đạo hiếu cho phụ mẫu huynh trưởng ba năm.
Tần Vân Huyên cực kỳ cảm kích, lại không biết Hoàng đế không lấy lại binh phù chỉ vì phụ tử Tần gia có uy vọng quá cao trong quân, binh phù ở Tần gia quân chẳng qua là một khối sắt vụn, họ chỉ nhận phụ tử Tần gia, không nhận binh phù.
Để Tần Vân Huyên ở lại giữ đạo hiếu ba năm chẳng qua là vì xếp người vào khống chế Tần gia quân mà thôi, chỉ là mấy năm qua đi, vì Tần Vân Huyên vẫn còn, quá trình thu phục Tần gia quân không thuận lợi, hơn nữa vì chuyện chiến sự lại xảy ra, Tần Vân Huyên lại lần nữa lãnh binh, nên tất cả bố trí của Hoàng đế trước đó đều thành uổng phí.
Nhiều năm qua đi, Tần Vân Huyên trưởng thành hơn, cũng thay đổi đi nhiều, nhưng chỉ có tình hữu nghị với Sở Tiêu là chưa từng thay đổi, thậm chí vì giúp Sở Tiêu thoát khỏi phiền toái, y còn cưới biểu muội của Sở Tiêu, người bị bệnh lao từng cứu Sở Tiêu một mạng nên không ném đi được.
Chấp niệm nhiều năm của biểu muội với Sở Tiêu quả thực rất sợ, nàng ấy hận Tần Vân Huyên chặn ngang một chân, khiến nàng ấy không thể tái giá cho Sở Tiêu, bởi vậy bị Hoàng đế dụ dỗ, biến thành một quân cờ của Hoàng đế.
Nàng ấy trộm thăm dò hành tung của Tần Vân Huyên, nhìn lén thông tin mật trong quân, thậm chí còn giúp Hoàng đế ám hại hắn, vì Hoàng đế đã đồng ý với nàng ta, nếu nàng ta làm được việc này thì sẽ giúp nàng ta đổi thân phận, còn để nàng ta gả cho Sở Tiêu.
Nàng ấy bị Tần Vân Huyên phát hiện vẫn chết không hối cả.
Làm loạn đến mức Tần Vân Huyên mất hết kiên nhẫn, vì tránh nàng ta lại khiến mình và Sở Tiêu gặp phiền toái, y nhốt người ở hậu viện, không cho nàng ấy cơ hội gây sóng gió, còn nhốt rất lâu.
Mãi đến khi biểu muội biết Sở Tiêu thích một thứ nữ quan ngũ phẩm, còn cầu chỉ với Hoàng đế thì phát điên.
Chẳng những nói ra chân tướng phụ huynh của Tần Vân Huyên cho hắn, còn thản nhiên nói Sở Tiêu đã sớm biết việc này, tất cả đều do nàng ta nghe lén được từ chỗ Sở Tiêu.
Tần Vân Huyên không tin là huynh đệ tốt lại làm vậy với mình, đi tìm Sở Tiêu thử, phát hiện Sở Tiêu trốn tránh không nói, thần sắc khác thường, lập tức hiểu ra.
Sau khi đơn phương quyết liệt với Sở Tiêu, việc y tra chứng cứ bị Hoàng đế phát hiện, Tần Vân Huyên cửu tử nhất sinh mới thoát được khỏi kinh thành, được người cứu, mai danh ẩn tích dưỡng thương hơn một năm mới tốt lên.
Hơn một năm này, Hoàng đế nghĩ y đã chết, phần lớn người phái ra truy tìm đều bị triệu về.
Hoàng đế vì xây hành cung xa hoa cho mình mà gần như đào sạch quốc khố, sưu cao thuế nặng khiến dân chúng lầm than, tướng sĩ biên quan thiếu ăn thiếu mặc, toàn bộ Đại Sở đang trên đà suy vong, tựa như đang đi lên đường hủy diệt.
Tần Vân Huyên không đành lòng nhìn giang sơn mà phụ huynh liều mạng bảo vệ, các tướng sĩ họ yêu quý như con bị huỷ trong tai Hoàng đế vô nhân đạo kia, vì thế, y làm phản.
Tần gia quân dũng mãnh, Tần Vân Huyên kiêu dũng thiện chiến, có dũng có mưu, đánh với triều đình khoảng hai năm, chiếm một phần ba giang sơn.
Sở Tiêu tự thỉnh đến chiêu hàng Tần Vân Huyên, công bố không muốn đấu lưỡng bại câu thương với hắn, nếu Tần Vân Huyên có thể thu tay, y nguyện ý cầu xin phụ hoàng