Tác giả: Kiều Lam
Tần Vân Huyên nghẹn, sắc mặt lạnh hơn, "Sao có thể giống nhau? Lúc trước ngươi rơi xuống hồ, ta vì cứu ngươi nên bất đắc dĩ huỷ hoại danh tiết của ngươi do đó mới cầu Hoàng thượng ban chỉ."
Nguyễn Kiều không nói gì, ôm cánh tay nhìn chằm chằm Tần Vân Huyên, "À" một tiếng.
Tuy không nói gì, nhưng biểu đạt lại rất rõ ràng.
Tần Vân Huyên hít một hơi, tận lực giữ giọng bình tĩnh, "Ta không quan tâm trước đây ngươi thế nào, muốn gả cho ai.
Nhưng giờ ngươi đã gả vào phủ Tướng quân, gả cho ta, ngươi nên giữ quy tắc của phủ Tướng quân."
Y nhìn lướt qua kệ sách phía sau Nguyễn Kiều, ánh mắt mờ mịt dừng lại ở cái tráp bị Nguyễn Kiều động vào một lát, nhìn thấy dấu vết bị động đến, "Ngươi động đến cái tráp kia?"
Không đợi Nguyễn Kiều trả lời, Tần Vân Huyên đã tiến lại, vẻ mặt khó coi kéo Nguyễn Kiều ra, cầm tráp lên, vừa mở vừa chất vấn, "Ngươi động vào làm gì? Ngươi có biết bên trong là gì không! Tất cả đồ trong thư phòng đều là tư liệu tuyệt mật hoặc là thư tín, nếu bị lộ ra ngoài......"
Tần Vân Huyên im bặt, y xách ra tờ giấy vẽ con rùa đen ra, chú ý thấy trên đó còn có tên của mình, "Đây là cái gì?"
"Tranh vẽ ngươi, không nhìn ra à? Ta còn viết tên bên cạnh còn gì." Đối mặt với tầm mắt ngạc nhiên của y, Nguyễn Kiều cong môi, "Vì Lục điện hạ mà ngươi nguyện hy sinh bản thân cưới ta, ta còn tưởng ngươi hiểu thuộc tính của mình, xem ra là ta sai."
Nguyễn Kiều khắc nghiệt như vậy khiến hệ thống sợ ngây người, [Kiều Kiều, cô nói vậy được không? Lỡ y thẹn quá thành giận mà ly hôn với cô là nhiệm vụ của chúng ta thất bại đấy!]
"Không thất bại đâu." Nguyễn Kiều cười khẽ, "Giờ y chưa biết chân tướng, vì kiềm chế không để tôi đi dây dưa với Sở Tiêu, y sẽ nhịn."
[Vậy cô không định nói chân tướng cho y à?]
"Vì sao phải nói cho y? Bộ dáng y vừa không kiên nhẫn với tôi lại không thể không có lệ với tôi đúng là chơi vui mà? Hơn nữa không phải cậu bảo tôi không được OOC sao?"
[Hở?] Hệ thống ngẩn ngơ, [Nhưng thế giới trước......]
"Thế giới trước là thế giới trước, khi đó tôi và Bùi Chỉ Hành không thân, y hoàn toàn không biết tôi là người thế nào, đã trải qua những gì.
Nhưng thế giới này thì khác, nguyên chủ có thể nói là lớn lên cùng họ, dù không thân thì cũng hiểu biết một hai.
Tôi muốn thay đổi thì còn cần một quá trình."
Nguyễn Kiều rũ mắt, nàng không thích câu chuyện này lắm, cũng không thích các nhân vật trong câu chuyện này.
Tuy Tần Vân Huyên rất đáng thương, nhưng Nguyễn Kiều không thích y.
Nếu nói Tần Vân Huyên cực kỳ thê thảm, vậy nguyên chủ còn thê thảm gấp mười lần, cả cuộc đời của nàng ấy từ khi bắt đầu đã là bi kịch.
Nguyên chủ là chất nữ nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, từ nhỏ đã bị đưa vào trong cung, nói là để nàng ấy làm bạn với Hoàng hậu, nhưng ý định sâu xa trong đó là gì thì người sáng suốt đều hiểu.
Thanh mai trúc mã cùng lớn lên, lại có cô mẫu là Hoàng hậu, nói không chừng vài năm sau Lâm gia họ sẽ lại có thêm một Hoàng hậu.
Nhưng mà Hoàng hậu lại không muốn, dù có cưới chất nữ này không thì nhà mẹ đẻ đều đứng về phía nàng ấy và nhi tử, so với lãng phí tài nguyên, không bằng dùng vị trí chính thê của nhi tử đổi lấy một trợ lực khác.
Vì thế, khi nguyên chủ rất thích Lục hoàng tử do Quý phi sinh ra, Hoàng hậu không những không ngăn cản mà còn thấy vui mừng.
Sau đó nguyên chủ vì cứu Sở Tiêu mà để lại di chứng, thấy mình lớn tuổi mà Sở Tiêu còn không chịu cưới mình, Quý phi cũng bắt đầu chọn chính thê cho Sở Tiêu, nàng ấy vừa vội vừa giận, dưới sự giận dữ, nàng ấy dùng phương pháp hại người mà chẳng ích ta kia.
Cũng không biết nàng ấy tìm đâu ra xuân dược, luyến tiếc cho Sở Tiêu ăn nên tự mình nuốt rồi đi ăn vạ Sở Tiêu, nào ngờ chưa tới gần đã bị Tần Vân Huyên ngăn cản.
Tần Vân Huyên trói chặt nàng ấy lại, còn mạnh mẽ đưa đến Thái Y Viện.
Chẳng những mưu tính không thành mà còn suýt mất mạng, vất vả lắm mới được cứu về thì lại phát hiện mình chẳng những đã bị tứ hôn cho Tần Vân Huyên mà còn gả xong luôn rồi!
Nguyên chủ hỏng mất luôn, nếu không phải Hoàng hậu ngấm ngầm bảo nàng ấy, nếu có thể giúp bệ hạ, xong việc sẽ để nàng ấy gả cho Sở Tiêu, chỉ sợ từ lúc đó nguyên chủ đã không sống nổi nữa.
Cả đời nàng ấy đều bị coi như một quân cờ, dù đến cuối cùng, viên cờ này hỏng bị nhốt ở phủ Tướng quân.
Sau khi Tần