Thanh Li ở trong phòng loạn thành một đoàn, phu nhân đã đi vài ngày, đến giờ còn chưa về, bên ngoài tự dưng lòi ra một Hoàng tử biểu ca muốn gặp nàng, nàng phải làm sao bây giờ?
Chắc chắn không thể gặp! Dù nàng đã học được tư thái của phu nhân, nhưng nhìn gần thì chắc chắn không giống, nhưng người đó là một Hoàng tử, nàng từ chối được sao?
Tiểu nha hoàn còn đang chờ bên ngoài, nàng cũng không thể im lặng mãi.
Thanh Li dứt khoát cắn răng, vờ suy yếu ho khan hai tiếng, "Đi trả lời điện hạ, ta còn đang bệnh nặng không dậy được, không gặp, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân."
Thanh Li nói xong lại giả bộ rất khó chịu ho mạnh.
Tiểu nha đầu bên ngoài nghe còn tưởng nàng bệnh thêm, vội vàng hỏi có cần gọi thái y không, nên lúc trả lời Sở Tiêu, giọng nói cũng mang theo chút tức giận.
Sở Tiêu ngốc người, hoàn toàn không ngờ mình lại bị từ chối, căn bản không chú ý đến chút mạo phạm của tiểu nha đầu.
Lúc ấy quản trang đã chú ý, sắc mặt hơi thay đổi, thấy Sở Tiêu cũng không truy cứu, nhân lúc hắn chưa phản ứng, vội cho tiểu nha đầu lui, sau đó xin lỗi Sở Tiêu, vẻ mặt chân thành nói, "Giờ sắc trời đã muộn, không bằng điện hạ sớm nghỉ ngơi?"
Từ thôn trang này cưỡi ngựa đến thành cũng phải mất nửa ngày, nếu hắn không ở lại thì sẽ chỉ có thể ủy khuất ở nhờ mấy nhà tá điền nghèo khổ bên ngoài.
Sở Tiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy năng lực tiếp nhận của mình không mạnh đến mức đó, vì vậy gật đầu đồng ý.
Quản trang đã cho người chuẩn bị phòng xong, để người dẫn Sở Tiêu đi qua, lúc này mới thở ra, lau mồ hôi trên trán.
Biết là chủ tử thân phận rất cao, nhưng trước giờ hắn không ngờ là có một ngày mình còn phải tiếp đãi Hoàng tử thay cho chủ tử.
Hệ thống bên này đã live stream cho Nguyễn Kiều xem, Nguyễn Kiều giờ đã thu phục xong toàn bộ sơn trại, chuẩn bị xuống núi về thôn trang.
Nguyễn Kiều nghe Thanh Li lấy lý do nam nữ thụ thụ bất thân từ chối Sở Tiêu, bật cười, "Tôi không ngờ cô ấy gan như vậy."
Hệ thống cũng rất ngạc nhiên nên nói chuyện phiếm với Nguyễn Kiều.
Bỗng nhiên, có người nghi hoặc gọi nàng, "Phu nhân?"
Nguyễn Kiều dừng bước, nghiêng mặt quả nhiên nhìn thấy Dương Nghĩa vẻ mặt tiều tụy nhưng lại rất hưng phấn.
Dương Nghĩa có chút kinh ngạc, nhìn quanh Nguyễn Kiều, "Đúng là ngài? Sao phu nhân lại ở đây một mình?"
Sắc mặt Nguyễn Kiều hơi cứng lại, không nhịn được mà đấm hệ thống trong lòng, "Sao lại thế này? Người này chạy từ đâu ra?"
Hệ thống: [......] Nó chỉ lo xem vở kịch ở thôn trang nên quên chú ý xung quanh Nguyễn Kiều.
"Sao ngươi lại đến đây?" Nguyễn Kiều cố ý xem nhẹ câu hỏi vừa rồi của Dương Nghĩa, hỏi ngược lại.
Nghe Nguyễn Kiều hỏi, biểu cảm của Dương Nghĩa dần trở nên hưng phấn, hắn lấy tờ khế đất trong lòng ra, "Phu nhân, bạc ngài cho ta, ta chỉ chừa lại năm lượng bồi bổ thân thể cho phụ mẫu, 45 lượng còn lại đều bị ta mang đi mua đất, tổng cộng có mười tám khoảnh."
Nguyễn Kiều nhìn Dương Nghĩa bằng ánh mắt kinh ngạc, "Sao rẻ thế?"
"Mỗi khoảnh tuy là đất kiềm mặn, nhưng triều đình sắp sửa đường sông, rửa muối rồi cải tiến canh tác, không đến hai năm sẽ trở thành ruộng tốt, đến lúc đó, dù mua bán hay cho thuê thì vẫn kiếm được khoản lợi nhuận không nhỏ."
"Sao ngươi biết triều đình muốn sửa đường sông?"
"Ta có một bằng hữu cùng trường, giờ đang làm chủ bộ ở phủ nha, hắn cũng bỏ tiền mua mấy chục mẫu, giờ người biết tin còn không nhiều, một thời gian nữa, tin tức này lộ ra ngoài, giá nhất định sẽ tăng." Dương Nghĩa cười thẹn thùng, "Ta biết một thời gian ngắn thì không nhìn ra được gì, ta nói vậy như đang mạnh miệng vậy, nhưng xin phu nhân tin ta, một khi tin sửa đường sông lộ ra, giá sẽ tăng vọt."
Nguyễn Kiều đương nhiên tin ánh mắt của Dương Nghĩa, hơi nữa dù có thiệt thật thì cũng chỉ là mấy chục lượng bạc mà thôi, nàng hoàn toàn chẳng mất gì.
Dương Nghĩa nói tiếp, "Ta biết phu nhân thi ân không cầu hồi báo, nhưng phu nhân có ân tái tạo với nhà ta, ta luôn muốn làm gì đó vì phu nhân."
Nguyễn Kiều vốn định từ từ mưu tính với Dương Nghĩa, nhưng giờ nghe hắn nói vậy, nàng lập tức đổi ý, "Ngươi thật sự muốn làm gì đó cho ta?"
Đôi mắt Dương Nghĩa sáng lên, "Có thể làm việc cho phu nhân là phúc phận của ta!"
Nguyễn Kiều cười, "Vậy ngươi đi cùng ta."
Dương Nghĩa nhìn nụ cười của Nguyễn Kiều mà rợn tóc gáy, mãi đến khi đến đích, hắn mới biết cảm giác bất an của mình từ đâu mà ra.
Phu nhân vậy mà lại xách hắn lên ổ sơn phỉ, bảo hắn làm Nhị đương gia, phụ trách kiếm tiền nuôi sống toàn bộ sơn trại!!!
Nếu giờ quay lại lúc phu nhân hỏi hắn có muốn làm việc cho nàng không, hắn nhất định sẽ lớn tiếng nói, hắn không muốn, hắn muốn làm một bạch nhãn lang có ân không báo!
Nhưng dù hối hận cũng vô dụng, hắn đã leo lên thuyền giặc, không thể xuống.
Hắn không biết vì sao một tướng quân phu nhân đang êm đang đẹp lại trở thành thủ lĩnh đám sơn phỉ trong sơn trại, hơn nữa đám sơn phỉ thô kệch cao lớn này còn cực kỳ nghe lời nàng, nàng không ở sơn trại mà họ cũng không nháo loạn.
Sau đó, hắn hỏi Tam đương gia hiện tại – Trần Thiết, Trần Thiết vẻ mặt đầy thâm ý mà nói với hắn, người không phục phu nhân đều đã không còn nữa, rồi không chịu nói cái gì thêm.
Dương Nghĩa tức khắc: "......"
Có ý gì, cái gì mà không còn nữa? Bị đuổi hay bị giết? Ngươi nói thêm một câu xem nào!
Nhưng dù hắn có hỏi thế nào, Trần Thiết cũng không chịu nói thêm nửa chữ.
Mãi đến sau đó, hắn gặp được nhóm sơn phỉ bị ép bán thân đào mỏ sau núi, hắn không bao giờ hỏi nữa.
Nguyễn Kiều ném Dương Nghĩa vào sơn trại xong thì dọn đường về thôn trang.
Mà lúc Nguyễn Kiều làm những chuyện này, Tần Vân Huyên cũng không nhàn rỗi.
Y cầm những bức thư của Nguyễn Kiều và tin tức về hành tung của Sở Tiêu đi tìm quân sư, "Bắc Mạc gần đây đã không còn dám làm gì lớn, ngươi dẫn dắt Tần gia quân giúp ta một thời gian, ta muốn đến thôn trang của Lâm A Kiều một chuyến."
Quân sư hỏi chấm, "Không phải ngươi đã đồng ý với ta sẽ không đi à?"
"Lục điện hạ đến."
"Cái gì?"
"Lâm A Kiều phát bệnh trên đường, đến thôn trang dưỡng bệnh, Lục điện hạ giữa đường thay đổi lộ tuyến, đi đến thôn trang của nàng."
Quân sư cạn lời, hạ giọng nói, "......!Lục điện hạ trốn nữ nhân kia còn không thoát, ngươi vội vàng cái gì? Chẳng lẽ Lục điện hạ còn đoạt tức phụ của ngươi được chắc? Rốt cuộc nữ nhân