Tác giả: Kiều Lam
Phân việc cho thuộc hạ làm xong, Tần Vân Huyên nhanh chóng về phòng, khôi phục ám đạo dưới giường như lúc ban đầu.
Khách điếm này là nơi y chuyên dùng để liên lạc với thuộc hạ, ngày thường y không có cơ hội tới.
Sau khi phụ huynh qua đời, người bên cạnh y đã bị các thế lực cắm thêm vào thành cái sàng rồi, y cố ý để lại một số người là vì mê hoặc bọn họ.
Hãy tìm đọc trang chính ở -- TRÙMTRUYỆ N.me --
Nhanh thôi, y nghĩ.
Y nhịn nhiều năm như vậy, sắp rửa hận báo thù cho phụ mẫu và huynh trưởng được rồi.
Đôi mắt đen đặc của Tần Vân Huyên dường như ấp ủ sát khí tràn đầy.
Y rót cho mình một ly trà lạnh, ngửa đầu uống cạn, cảm xúc trong mắt đã biến mất sạch sẽ, lại biến thành Đại tướng quân ngày thường.
Y cởi áo nằm trên giường, đôi tay đặt trên bụng, từ từ nhắm hai mắt lại, kết quả ngủ chưa được bao lâu thì bỗng thở hổn hển, mở bừng hai mắt.
Y lại nằm mơ.
Từ sau khi phụ huynh chết, y liên tục mơ thấy ngày đi thu lại tàn cốt của phụ huynh.
Tần Vân Huyên mặc trung y ướt mồ hôi ngồi dậy, hồi tưởng lại, thi cốt của phụ huynh trong mộng không hề hoàn chỉnh, lại vẫn bảo y phải trung quân ái quốc, một tay y che mặt, cười ha hả.
Nếu kết cục của trung quân ái quốc là chết không toàn thây, vậy quân này, bất trung cũng thế.
Sáng sớm hôm sau, Tần Vân Huyên tiếp tục dẫn người đến thôn trang của Nguyễn Kiều.
Mà Nguyễn Kiều cũng thuận lợi đổi lại thân phận với Thanh Li.
Thời gian này giả thành Nguyễn Kiều, Thanh Li cảm thấy mình có bóng ma tâm lý với tiếng gõ cửa, giờ mặc lại xiêm y, đổi lại thân phận của mình, khuôn mặt nàng ấy viết rõ hai chữ kích động.
Nguyễn Kiều thấy nàng ấy như vậy thì bật cười, lấy một cái hộp từ trong túi ra đưa cho nàng ấy, "Này, đây là khen thưởng đã bảo sẽ mang về cho ngươi."
Thanh Li cầm cái hộp tinh xảo, nghi hoặc hỏi, "Phu nhân cất đồ chơi làm bằng đường vào cái hộp đẹp thế này, sao ta nỡ ăn được đây?"
Nguyễn Kiều:???
Nguyễn Kiều mặt không đổi sắc chế giễu, "Ừ, ngươi mở ra nếm thử đi."
Thanh Li thấy biểu cảm của Nguyễn Kiều không đúng lắm, vừa nghi hoặc mở hộp ra, vừa nói, "Không phải đồ chơi làm bằng đường ạ? Lúc ngài đi..."
Bên trong hộp là một chiếc trâm cài bằng thanh ngọc, tỉ lệ cực tốt, chạm trổ tinh xảo, Thanh Li chỉ nhìn một cái đã sợ ngây người, "Đây...!Đây là cho ta ạ?"
Nguyễn Kiều cười nói: "Không thích à?"
Thanh Li lắc đầu, cắn môi dưới, "Nhưng nó quý giá quá! Ta không thể nhận, phu nhân, ngài thu về đi."
"Đã bảo là khen thưởng mà, sao ta có thể lấy về được, như vậy không phải là bội ước sao? Hơn nữa lúc trước bảo ngươi đi theo ta, không phải ta đã nói rồi à.
Phu nhân nhà ngươi nhiều tiền lắm, chỉ một cây trâm thanh ngọc thôi đã dọa ngươi thành thế này, sau này đi theo ta, không chỉ một cây trâm thanh ngọc, dù là mấy chục cây, để ngươi cắm đầy đầu, ta cũng không chớp mắt lấy một cái."
Thanh Li ôm hộp cười, "Xem phu nhân nói kìa, ai lại muốn cắm đầy đầu chứ? Ta mà đi ra ngoài, người khác chắc sẽ nhìn ta như nhìn khỉ mất thôi?"
"Ngươi là người của ta, người khác chỉ biết nịnh ngươi thôi, ai dám chê cười ngươi?" Nguyễn Kiều lấy cây trâm trong hộp ra cắm trên mái tóc của Thanh Li, "Nhìn xem, đẹp thật."
Mặt Thanh Li đỏ lên, "Phu nhân, sao ngài giống như đăng đồ tử thế?"
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, "Tặng lễ vật cho ngươi, ta còn tặng thành đăng đồ tử? Có tin sau này ta không tặng cho ngươi nữa không?"
"Nếu sau này phu nhân không biến mất một lần là mấy ngày, ta sẽ rất vui đấy." Thanh Li nói xong, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt biến đổi, hơi quẫn bách, "Phu nhân, mấy ngày trước Lục hoàng tử tới thôn trang, nói muốn gặp ngài, ta không dám gặp nên từ chối."
Thanh Li muốn nói lại thôi.
Nguyễn Kiều nhìn nàng ấy một cái, "Sao thế?"
"Phu nhân sẽ không trách ta chứ?" Thanh Li hỏi.
"Ta trách ngươi làm gì?" Nguyễn Kiều khó hiểu, "Không từ chối thì chẳng lẽ gặp hắn rồi để bị nhận ra à? Chuyện này chỉ có người nào bị úng đầu mới làm thôi."
Thanh Li nhẹ nhàng thở ra, "Phu nhân ở bên ngoài có bị phát bệnh không? Có cần gọi thái y tới bắt mạch cho phu nhân không?"
"Không cần, ta đã tốt rồi, nhưng sau đó ta không định đi kinh thành, ở lại thôn trang điều dưỡng thôi, chờ đến lúc xuân về hoa nở thì hồi phủ."
Thanh Li có hơi chần chừ, "...!Tướng quân liệu có đồng ý không?"
"Chắc chắn có." Nguyễn Kiều rất tự tin gần đầu, Tần Vân Huyên có khi còn ước gì nội gián của Hoàng đế như nàng không ở trong phủ, tuy biểu hiện của y trước đó có chút kỳ quái, nhưng Nguyễn Kiều cảm thấy chắc hẳn y sẽ không động tâm với mình dưới tình huống biết rõ nàng thích Sở Tiêu.
Hơn nữa, tuy Nguyễn Kiều không có tâm duy trì nhân thiết (Thiết lập nhân vật) lắm, nhưng mà nàng cũng không công lược Tần Vân Huyên, nên Nguyễn Kiều vẫn rất tự tin là y không thích nàng.
Phó bản này, nguyện vọng của Tần Vân Huyên là vạch trần hành động độc ác của Hoàng đế, báo thù rửa hận cho gia đình.
Nguyễn Kiều chỉ cần đưa con dao lúc y báo thù, lúc vạch trần hành động của Hoàng đế thì lan truyền giúp y, nhiệm vụ của nàng sẽ hoàn thành.
Cho nên, trong nhiệm vụ này, nàng rất nỗ lực phát triển sự nghiệp bên ngoài, trước khi rời khỏi sơn trại, nàng còn cố ý dặn dò Dương Nghĩa là kiếm nhiều tiền, mua nhiều lương thực.
Hai ngày này, Dương Nghĩa cũng không phụ sự kỳ vọng cao ơi là cao của nàng, tin tức triều đình muốn sửa đường sông tuôn ra, Nguyễn Kiều nghe nói tảng đất mặn kiềm mà hắn mua lúc trước đã bắt đầu điên cuồng tăng giá.
Dương Nghĩa mua khá nhiều, hắn không thầy dạy cũng biết Đầu cơ đất đai thế nào, cắt đám phú thương và con cháu quyền quý như rau hẹ, một miếng đất mặn kiềm vốn giá có 65 văn, giờ đã bị hắn và những người trong trại tăng đến mức gần bằng giá cả của ruộng tốt cao cấp.
Nghe hệ thống nói, ngày đó, đám hán tử Dương Nghĩa dẫn tới tham dự đầu cơ đất về đều ôm nhau khóc rống lên, ôm bạc nóng hầm hập vừa kiếm được mà uống đến say mèm, cũng rót cho Dương Nghĩa say thành con tôm.
Người trong trại thật sự tán dương Nhị đương gia là Dương Nghĩa.
Nguyễn Kiều đoán sau đó Dương Nghĩa sẽ dẫn người mang tiền xuôi nam kiếm tiền mua lương thực cho nàng.
Nguyễn Kiều tương đối yên tâm với Dương Nghĩa, nàng tin tưởng túi tiền mà tác giả cho Sở Tiêu chắc chắn cũng sẽ có vòng hào quang riêng, tuy rằng giờ hắn đã đổi trận doanh, nhưng vẫn còn lâu mới