Tác giả: Kiều Lam
Cửa phòng đột nhiên bị gõ, giọng Xuân Từ ở ngoài cửa vang lên, "Điện hạ, ngự y tới rồi.
"
Khuôn mặt Nguyễn Kiều nóng rực, nàng ho nhẹ một tiếng, vờ như không có việc gì xảy ra, "Vào đi.
"
Vị ngự y hôm nay tới trùng hợp là vị ngư y trước đó vẫn luôn trị chân cho Lê Nguyên Chiêu.
Ngự y đã sớm bình tĩnh, giống như không thấy hai người họ đang ngồi trên cùng một cái giường, xách hòm thuốc của mình, mắt nhìn thẳng, "Điện hạ bị thương chân? Giờ rất đau đớn? Chờ lát nữa lão phu khám, mạo phạm.
"
Nguyễn Kiều lắc đầu, "Chân bổn cung đã không còn đau, ngươi khám cho chàng trước đi, vừa rồi chàng va phải ghế, tuy không thể gãy xương, nhưng dù sao trước đó từng bị thương.
"
Chưa chờ Nguyễn Kiều nói hết, Lê Nguyên Chiêu đã xen vào, "Ta không sao, phiền Vương đại nhân khám chân cho điện hạ trước đi.
"
Nguyễn Kiều: "Ta nói ta không đau, khám cho chàng trước.
"
Lê Nguyên Chiêu: "Ta! ! "
Nguyễn Kiều: "Chàng câm miệng lại! Nếu không ta sẽ tức giận!"
Lê Nguyên Chiêu: "! ! "
Ngự y thấy đôi phu thê son sắt này nhún nhường nhau như thế, khóe môi giật giật, "Điện hạ, vậy lão phu hẳn nên khám cho ai trước?"
Nguyễn Kiều: "Cho chàng ấy.
"
Lê Nguyên Chiêu nghe ra giọng của Nguyễn Kiều có chút không vui, biết nàng đang giận, tuy cảm thấy mình không sao, nhưng vẫn ngậm miệng lại.
Dù sao hai người đều không bị thương nặng, y cũng không tranh.
Chỉ một lát, vệt xanh tím vừa rồi của Lê Nguyên Chiêu đã biến thành tím đen, nhìn cực kỳ khủng bố, nhưng ngự y khám xong, chỉ bị thương ngoài da, không tổn thương đến xương.
Lão xoa thuốc mỡ, thấm thía nói, "Bôi thuốc này mỗi ngày sau khi tắm, qua hai ngày là máu bầm sẽ tan.
Nhưng mà, chân của công tử này tuy đã tốt hơn, nhưng vẫn cần phải chú ý, dù sao cũng là chân gãy mới lành, nếu không cẩn thận, sau này có thể bị thọt.
"
Lê Nguyên Chiêu còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Kiều đã gật đầu trước, "Bổn cung biết rồi.
"
Chân Nguyễn Kiều vốn không bị thương, chỉ là vì Lê Nguyên Chiêu còn ở đây, nàng không thể tự vả mặt mình, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lê Nguyên Chiêu, Nguyễn Kiều mới không tình nguyện để ngự y khám.
Chẳng qua, nàng ỷ vào việc Lê Nguyên Chiêu không nhìn thấy, không ngừng dùng ánh mắt uy hiếp ngự y.
Ngự y: "! ! "
Đối mắt với Nguyễn Kiều một lúc, lão lập tức sửa miệng, "Chân điện hạ không bị thương nặng, hai ngày tới không hoạt động mạnh là được.
"
Lê Nguyên Chiêu hơi nhíu mày, "Không cần thuốc sao?"
Tay ngự y chững lại, "Nếu muốn nhanh khỏi, công tử có thể bôi thuốc mình đang dùng cho điện hạ cũng được, nhưng không bôi thì mấy ngày cũng sẽ khỏi.
"
Lê Nguyên Chiêu là người thông minh, ngự y vừa nói vậy, y lập tức đoán ra được, nhưng không vạch trần Nguyễn Kiều, thấp giọng cười khẽ, "Trời giá rét, làm phiền Vương đại nhân chạy một chuyến rồi.
"
"Ấy, công tử nói gì vậy, đây là công việc thuộc bổn phận của lão phu.
" Xuân Từ tiễn ngự y xong, Lê Nguyên Chiêu chống tay muốn xuống giường, lại bị Nguyễn Kiều giữ chặt, "Chàng định làm gì?"
Nghe Nguyễn Kiều nói, tai Lê Nguyên Chiêu lại đỏ lên, y liếm môi, khô cằn trả lời, "Ta về phòng.
"
"Chân chàng bị thương, đừng lộn xộn.
" Nguyễn Kiều ấn y về chỗ cũ.
Giường tràn ngập mùi hương ngọt dịu của nàng, Lê Nguyên Chiêu lúc trước không chú ý, giờ phản ứng lại, cả người đều không tốt, giống như bị thiêu, màu đỏ lan tràn.
"Khụ, ngự y nói chân ta chỉ bị thương ngoài da thôi, nhìn thì khá đáng sợ, nhưng thật ra không sao hết, không ảnh hưởng đến việc đi đường.
" Bàn tay rũ bên nắm chặt lấy đệm, cả người Lê Nguyên Chiêu co lại bên trụ giường, nhìn rất đáng thương, giống như hoàng hoa cô nương bị thổ phỉ cưỡng ép.
Nguyễn Kiều vốn không nghĩ nhiều, chỉ là định nhường giường cho y mà thôi.
Thấy y thẹn thùng như thế, nàng lại ngo ngoe rục rịch muốn đùa giỡn y.
Nàng trực tiếp sán lại, gãi cằm y như trêu mèo, cười nói: "Chàng sợ gì? Ta cũng đâu thể ăn chàng.
"
Giọng Lê Nguyên Chiêu hơi thô, "Ta không sợ.
"
Nguyễn Kiều cường thế đan tay xen kẽ với tay y, lộ ra nụ cười xán lạn, chen vào lòng y, "Không sợ, vậy chàng trốn cái gì?"
Lê Nguyên Chiêu im lặng một lát, nhẹ nhàng ôm chặt Nguyễn Kiều, đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, "Sợ đường đột nàng.
"
Nguyễn Kiều ngẩng đầu lên, sau khi nói còn cố tình mổ trên cằm y hai cái, "Đây được tính là đường đột à? Chúng ta làm bao nhiêu chuyện đường đột rồi, giờ chàng mới lo lắng có phải quá muộn rồi không?"
Lê Nguyên Chiêu lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười.
Chuyện y sợ đương nhiên không phải là sự thân mật như chuồn chuồn lướt nước, là một nam nhân bình thường, chuyện y sợ là! Khụ!
Chuyện này cũng không tiện mở miệng nói với một cô nương như Nguyễn Kiều.
Lê Nguyên Chiêu là chính nhân quân tử, nhưng Nguyễn Kiều lại chẳng phải người thành thật.
Bụng hơi ngứa, một bàn tay nhỏ không thành thật xuyên qua vạt áo bắt đầu quấy rối.
Hô hấp Lê Nguyên Chiêu sững lại, nơi bị đụng vào đều bắt đầu nóng lên, đầu cũng dần choáng váng.
Nhưng người khởi xướng là Nguyễn Kiều lại không biết sống chết mà dùng ngón tay chọc chọc, đốt lửa khắp nơi mà chẳng hề tự biết, "Chàng nói đi? Sao chàng không nói? Không ngờ nhìn chàng gầy, bụng lại có cơ.
"
Lê Nguyên Chiêu kéo tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng nói còn khàn hơn lúc trước, "Nàng còn nhớ mình là một cô nương không?"
Giọng Nguyễn Kiều có vẻ không thèm để ý, "Vậy thì sao?"
Giọng Lê Nguyên Chiêu ẩn nhẫn lại bất đắc dĩ, "Ta dù sao cũng là một nam tử, nàng không sợ ta làm chuyện không tốt với nàng à?"
"Không sợ!" Nguyễn Kiều câu lấy tay y, "Vậy chàng sẽ làm gì ta?"
Lê Nguyên Chiêu bị tức cười, "Ta cũng là một nam tử, điện hạ có thể đề phòng một chút không?"
Nguyễn Kiều mềm mại đáp, "Nhưng mà ta không muốn.
"
Lê Nguyên Chiêu động lòng, thở dài một tiếng, sau đó dùng sức kéo nàng vào lòng, ôm chặt lại, "Ta phải làm gì nàng mới tốt đây?"
Một người thật sự bị thương chân, một người giả vờ bị thương chân, cả hai bắt đầu dưỡng thương ở phủ Công chúa không ra cửa.
Lần này tuyết rơi mấy ngày chưa dừng.
Bên Ngọc Kinh còn đỡ, không ít địa phương bên ngoài đều đã bị tuyết đè sụp nóc nhà.
Vì vậy, tuyết chưa ngừng rơi mà cả triều đình đã bắt đầu vội lên.
Ngay cả binh lính ở đại