Tác giả: Kiều Lam
Lúc Ngọc Kinh loạn, buổi lâm triều vừa mới bắt đầu.
Các vị đại thần không ai ngờ rằng hôm nay Nhiếp Chính Vương sẽ tạo phản, ngày tuyết lớn, phải dậy sớm vào thượng triều, một đám đều nghĩ hôm nay không có chuyện gì thì có thể về sớm ngủ nướng.
Kết quả vừa mới bắt đầu lâm triều, tám trăm dặm đã có tin báo khẩn: Biên quan đột nhiên bị binh mã Đại An tiếp cận, biên cảnh bị vây khốn, tình huống khẩn cấp.
Cả triều đình đều ồ lên.
Đại An và Tây Triều cũng không giáp ranh, dù có chinh chiến cũng không thể nào đánh tới Tây Triều, rốt cuộc vì sao lại đột nhiên xuất binh với Tây Triều?
Quốc thổ Tây Triều không rộng, cũng không giỏi chiến tranh, nếu Đại An thật sự cố ý, Tây Triều căn bản không thắng nổi gót sắt của Đại An binh hùng tướng mạnh.
Nhất thời, triều đình la hét ầm ĩ.
Thừa tướng chú ý tới Nhiếp Chính Vương không nói câu gì đang cong cong môi, tức khắc như bị gậy gõ vào đầu, lạnh giọng quát hỏi, "Là ngươi?"
Nhiếp Chính Vương hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thừa tướng, "Bổn vương không biết Thừa tướng có ý gì.
"
"Tống Minh Chi, ngươi làm chuyện táng tận lương tâm như chắp tay nhường giang sơn Tống thị cho người ta, ngươi không sợ sau khi chết không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông sao?!"
"Không có bằng chứng, vừa mở mồm đã hắt nước bẩn vào bổn vương, Thừa tướng đúng là cao kiến đấy.
"
"Ngươi! ! " Thừa tướng bị Nhiếp Chính Vương trả đũa, vô cùng tức giận.
Chỉ là lão chưa kịp nói thêm gì, Nhiếp Chính Vương đã cười trước, hắn nhìn Tiểu hoàng đế, "Hoàng thượng có phải cũng nghĩ thế không?"
Tiểu hoàng đế xụ mặt ngồi trên, đối mặt với ánh mắt không hề cười cợt của Nhiếp Chính Vương, cắn chặt khớp hàm.
Nhiếp Chính Vương nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, nhìn lâu đến mức Tiểu hoàng đế toát mồ hôi lạnh.
"Sau khi Huynh trưởng qua đời, bổn vương đối xử với Hoàng thượng và Công chúa như con ruột của mình, nhưng khổ nỗi các ngươi lại luôn nghi kỵ đề phòng bổn vương, thậm chí còn muốn diệt trừ bổn vương.
" Nhiếp Chính Vương mới thở dài một tiếng, "Bổn vương cũng chỉ là tìm cách bảo vệ mình thôi, Hoàng thượng cũng đừng trách bổn vương.
"
Nhiếp Chính Vương vừa nói xong, rầm một tiếng, cửa điện đỏ thắm đóng chặt bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Một đám đại nội thị vệ cầm trường kiếm trong tay chen chúc nhau vào, nhanh chóng khống chế các vị đại thần.
Trừ người phe Nhiếp Chính Vương, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Khuôn mặt Thừa tướng tối sầm, "Tống Minh Chi, ngươi dám! Ngươi muốn tạo phản sao!"
Tống Tịch tiến vào sau cười lạnh một tiếng, giương cung đã cài tên, bắn trúng bên chân Thừa tướng, "Lão già, lựa lời mà nói với Phụ vương ta!"
Nhiếp Chính Vương chờ Tống Tịch kiêu ngạo xong rồi mới nói, "Tống Tịch, không được vô lễ với Thừa tướng.
"
"Vâng, thưa phụ vương.
" Tống Tịch tự nhiên biết Nhiếp Chính Vương cũng không thực sự răn dạy mình, hắn nở nụ cười ác ý, chắp tay có lệ với Thừa tướng, "Xin lỗi, không biết ngài là Thừa tướng, Tịch vội bảo vệ phụ vương, trượt tay làm đại nhân bị giật mình rồi, nhưng ngài cũng không có việc gì, đừng chấp nhặt với ta!"
Trừ đại thần phe Nhiếp Chính Vương, những người khác đều không thể tiếp nhận hành vi mưu triều soán vị của hắn, sôi nổi chỉ trích hắn.
Các lão thần không đồng mưu với Nhiếp Chính Vương đều là người ngay thẳng, dù đao kiếm kề cổ vẫn không sợ hãi.
Nhiếp Chính Vương luôn không để lộ cảm xúc nghe những lời này, đột nhiên cất tiếng cười to, "Có lỗi với Tiên đế? Chẳng lẽ Tiên đế chưa từng khiến bổn vương thất vọng?
Bổn vương và hắn cùng một mẫu thân sinh ra, chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi mà thôi, các ngươi đều nói hắn yêu thương đệ đệ là ta, nếu đã vậy, vì sao hắn không truyền ngôi vị Hoàng đế cho ta?
Lúc còn sống, hắn biết rõ mình không còn bao lâu, lại không chịu nhường ta, lúc hắn bệnh sắp chết, tình nguyện ôm một đứa con hoang trong tông thất tới cũng không chịu thoái vị nhường ta!
Thậm chí, vì đề phòng ta, còn giao lệnh bài Hắc Ưng Vệ cho Tống Kiều, thậm chí còn cho nàng đặc quyền điều động binh mã đại doanh Kinh Giao lúc cần thiết.
Ta muốn làm Hoàng đế thì đã sao?
Nếu không phải hắn sinh sớm hơn bổn vương một năm, các ngươi nghĩ ngôi vị Hoàng đế này còn tới lượt hắn?"
Hai mắt Nhiếp Chính Vương đỏ đậm, chỉ vào Tiểu hoàng đế, lạnh giọng, "Ngôi vị Hoàng đế này, bổn vương nhất định phải có! Hoàng chất, ngươi cũng đừng trách Hoàng thúc, ngươi muốn trách thì trách Tiên đế đi, trách hắn không nên nhường ngôi vị Hoàng đế này cho ngươi.
"
Tiểu hoàng đế lạnh mặt ngồi trên long ỷ nhìn Nhiếp Chính Vương bên dưới, "Hoàng thúc có phải đắc ý quá rồi không? Dù ngươi cướp được giang sơn này thì đã sao, cơ nghiệp giang sơn bại trong tay ngươi, sử sách cũng sẽ vĩnh viễn ghi ngươi là loạn thần tặc tử thông đồng với địch bán nước!"
Nhiếp Chính Vương coi trọng thanh danh nhất, hắn đã chờ đợi bao nhiêu năm nay, chỉ vì muốn một cơ hội danh chính ngôn thuận đăng cơ.
Nhưng tất cả kế hoạch đều chết non vì Nguyễn Kiều, hắn không chờ được nữa, mới dẫn đầu tạo phản, từng lời Tiểu hoàng đế đều chọc vào cột sống của hắn, sao hắn có thể không buồn bực.
Tống Tịch thì lại là kẻ mặt dày, "Loạn thần tặc tử cái gì, chờ đến lúc phụ vương ta đăng cơ, còn không phải muốn cho người viết gì thì viết? Giờ ngươi nói mấy lời đó kích thích phụ vương ta, còn không phải vì muốn kéo dài thời gian, để Hoàng tỷ không bị kiềm chế của ngươi kịp thời phát hiện khác thường, điều động binh lực của đại doanh Kinh Giao tới cứu giá sao? Suy nghĩ tốt đấy, chỉ tiếc, Hoàng tỷ kia của ngươi vĩnh viễn không thể tới được!"
Sắc mặt tiểu hoàng đế biến đổi, "Ngươi đã làm gì Hoàng tỷ?"
Tống Tịch cười ha ha, "Ta có thể làm gì? Dù sao Tống Kiều cũng là hoàng thân quốc thích, đều là người một nhà, ta có thể làm gì nàng? Chẳng qua ta thấy nàng thích nam nhân, tặng cho nàng 30 người, tránh để nàng ta còn phải cướp người giữa đường thôi.
"
Ngày sinh thần của Tiểu hoàng đế, vì để cho Nguyễn Kiều một công đạo, hắn bị đánh 40 đại bản, sáng sớm hôm qua, hắn cũng đã phân phó đám người đi bao vây phủ công chúa, nếu bắt được người thì để nàng biết mặt.
"Ngươi dám!" Sắc mặt Tiểu hoàng đế trắng bệch, tuy biết rõ trước đó Nguyễn Kiều đã chuẩn bị, hẳn sẽ không rơi vào tay đám cặn bã này, nhưng Tiểu hoàng đế vẫn vô cùng lo lắng.
"Ha!" Tống Tịch cười một tiếng, "Hoàng thượng có rảnh lo cho Tống Kiều, còn không bằng lo cho chính mình