Một đám người ăn nói với nhau, không khí rất tốt, viện trưởng vẫn luôn không ngừng hỏi tình hình sắp tới của Mục Vân Đông.
Đột nhiên, Mục Vân Đông phát hiện có gì đó không đúng, đồ ăn rất không đúng.
Anh trợn to mắt nhìn, chỉ thấy trên những đồ ăn này hiện lên một tia khí đen.
- Có độc!Mục Vân Đông hoảng sợ, vội hô to với mọi người:- Đừng ăn, mọi người đừng ăn, đồ ăn có độc.
Mọi người bị lời nói của Mục Vân Đông dọa sợ, Mục Vân Đông chính là học y, không có người nào nghi ngờ lời nói của anh.
Nhưng mà đã quá muộn rồi, đã bắt đầu có người xuất hiện phản ứng, có mấy bạn nhỏ bắt đầu nôn mửa.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tất cả đồ ăn ở đây con đều đã ăn rồi.
Có bạn nhỏ bắt đầu khóc, không ngừng có người bắt đầu nôn mửa, tình cảnh bắt đầu hoảng loạn.
- Mọi người không cần hoảng, không cần hoảng, mọi người ngồi xuống đi, tôi xem bệnh cho mọi người.
Mục Vân Đông không ngừng trấn an mọi người, duy trì liên tục.
Các bạn nhỏ vẫn luôn rất thích đại ca ca như anh, không ai nghi ngờ lời nói của anh, một chút cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mục Vân Đông mở hòm thuốc ra, lấy ra một lọ giải độc đan mà hệ thống thưởng cho, phát cho mỗi người một viên.
Hệ thống quả nhiên là hệ thống, uống thuốc xong nhanh chóng thấy hiệu quả, người vốn dĩ nôn mửa không ngừng dần dần bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Mục Vân Đông lại tiến hành kiểm tra từng người một, anh mở ra Thiên Nhãn, phát hiện khí đen trên thân thể của người uống thuốc đã dần dần biến mất, lúc này mới yên lòng.
Cẩn thận quan sát mỗi một món ăn, phát hiện mỗi món đều có khí đen bốc lên, nhưng khí đen này không nghiêm trọng lắm sẽ không trí mạng, hiển nhiên đây là có người ác ý đầu độc.
- Hôm nay có ai từng vào phòng bếp không?Mục Vân Đông dò hỏi công nhân trong phòng bếp, công nhân cho rằng Mục Vân Đông đang trách cứ cô, lập tức khóc:- Tiểu Đông, không phải tôi, tôi không có đầu độc, thật sự không có.
- Tôi không nói là cô đầu độc, cô ở cô nhi viện chúng tôi nhiều năm như vậy, giống như người trong nhà, sao tôi lại hoài nghi cô chứ?Đột nhiên, Mục Vân Đông nghĩ đến cái gì, anh vừa chạy ra ngoài vừa nhìn, xoay một vòng các ngõ nhỏ xung quanh, nhưng hai thanh niên kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.
Không biết mục đích của đối phương, Mục Vân Đông báo cảnh sát.
Trở lại trong sân, đa số bạn nhỏ đều không bị làm sao, bảo mẫu đang thay quần áo cho một vài đứa trẻ.
- Tôi đã báo cảnh sát, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ đến tiệm cơm gần đây để chuẩn bị cơm cho mọi người.
Cảnh sát còn chưa tới, Mục Vân Đông lại hỏi viện trưởng chuyện trong viện gần đây.
- Gần đây có phải trong viện đã đắc tội với ai không?- Chúng ta không tranh giành với người ta, có thể đắc tội ai chứ.
- Nói cũng đúng.
Cô nhi viện cũng không lấy lợi nhuận làm mục đích, không nên đắc tội với ai mới đúng.
- Nhưng gần đây đã có một nhóm người tới.
Viện trưởng nghĩ một lát, cuối cùng nói:- Bọn họ muốn mua một mảnh đất này của chúng ta, tôi không đồng ý.
- Ai vậy?Mục Vân Đông hỏi, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
- Tôi đã quên rồi.
Viện trưởng thật ngượng ngùng.
Mục Vân Đông không trách ông, viện trưởng lớn tuổi như vậy, mỗi ngày đều phải bận rộn rất nhiều chuyện, không nhớ rõ cũng bình thường.
Dù sao thì anh cũng rất cảm ơn, viện trưởng không đồng ý với yêu cầu của người ta, nơi này là ngôi nhà duy nhất mà anh và rất nhiều cô nhi có thể hoài niệm khi phiêu bạc bên ngoài trong lòng cô tịch.
Có không ít bạn nhỏ giống như Mục Vân Đông đi ra ngoài, nhưng lúc mệt mỏi vẫn muốn trở về xem một chút, nếu nơi này đã không còn, vậy thì bọn họ cũng không thể trở về được nữa.
- Phải làm rõ là ai muốn mua nơi này, nhất định phải giải quyết chuyện này.
Trong lòng Mục Vân Đông yên lặng nghĩ.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, vừa thấy thì ra lại là người quen cũ.
- Đội trưởng Đường, chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Mục Vân Đông nhiệt tình chào hỏi.
Lại là Đường Yên Mộng, còn có Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi.
Đường Yên Mộng vừa vào sân đã bắt đầu chỉ huy các đội viên xem kỹ, nhiệm vụ phân công xong, lập tức tìm được viện trưởng hỏi chuyện.
- Nha, đội trưởng Đường, thật trùng hợp nha, nhưng mà các người đang làm nhiệm vụ.
Mục Vân Đông dẫn đầu chào hỏi.
- Mục Vân Đông, sao ở đâu cũng có anh thế.
Đường Yên Mộng không ngờ lại nhìn thấy Mục Vân Đông ở đây, có chút giật