Mục Vân Đông lái xe trên đường, anh muốn đi đến chợ đồ cổ xem thử, dùng Thiên Nhãn của anh có thể nhặt được cái gì đó lậu, đào được một ít đồ vật đáng giá hay không.
Đang đi tới, xa xa nhìn thấy một đám người đang ngưng lại ở giữa đường cái.
- Đây là sao vậy? Có sự cố giao thông à?Mục Vân Đông dừng xe lại, đi tới hiện trường xảy ra sự cố.
Lúc này, cảnh giao thông đang sơ tán mọi người:- Tất cả tản ra, đừng ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.
Đám người tản ra, Mục Vân Đông thấy rõ tình huống hiện trường, một chiếc Minibus đậu ngang ở giữa đường, bên cạnh là một chiếc xe máy bị đâm hỏng, bên cạnh còn có một người đàn ông máu me bê bết đang nằm.
Cửa sổ xe của chiếc Minibus đã bị đâm hư, thủy tinh nát đầy đất, tài xế đang ôm đầu ngồi xổm bên cạnh, mặt đầy uể oải.
Xem tình huống hẳn là xe máy không thấy vật chắn ngang trên đường nên đụng phải Minibus, đâm hỏng cửa sổ xe, bởi vì quán tính cả người trực tiếp nhào vào cửa sổ xe, sau đó lại trượt xuống dưới.
Đúng lúc này, xe cứu thương ô oa ô oa lái qua, từ trên xuống dưới có vài nhân viên cứu hộ, bọn họ nâng cáng muốn di chuyển chiếc xe máy kia.
- Dừng tay, đừng nhúc nhích, các người không được động vào anh ta, động vào sẽ chết.
Mục Vân Đông lập tức ngăn cản nhân viên cứu hộ.
- Anh là ai chứ, sao lại đến hiện trường, đi mau, đừng ảnh hưởng đến việc cấp cứu của chúng tôi.
Nhân viên cứu hộ một phen đã lột da Mục Vân Đông.
Lúc này giao cảnh lại đây:- Sao anh còn ở đây vây xem, đi mau, không cần ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.
Bị giao cảnh lôi kéo như vậy, những nhân viên cứu hộ kia đã khom lưng chuẩn bị di chuyển người.
- Thật sự không thể động, ngực của anh ta bị thủy tinh cắm vào cách trái tim rất gần, vừa động sẽ đâm thủng trái tim, chắc chắn sẽ chết.
Mục Vân Đông nóng nảy, Thiên Nhãn của anh nhìn thấy rõ ràng có một đoàn khí màu xám như mũi tên đang chỉ vào đoàn khí màu đỏ đang nhảy lên kia, đã đâm vào một chút.
Nhìn vào mảnh thủy tinh cắm ở ngực, Mục Vân Đông biết rằng mảnh thủy tinh này hẳn là cắm vào màng tim cách trái tim không xa, cũng chỉ kém khoảng cách một chút mà thôi.
Anh nôn nóng kêu gọi nhân viên cứu hộ ngừng tay, bọn họ cũng đã nhìn thấy thủy tinh, chỉ là bọn họ không thể xác định được thủy tinh kia cắm sâu bao nhiêu.
- Sao anh biết được tấm kính này đâm vào màng tim, chẳng lẽ anh nhìn thấu được à?Nhân viên cứu hộ buồn bực.
Mục Vân Đông không giải thích được thứ mà anh nhìn thấy trước mắt.
- Tôi có bí quyết của riêng mình, dù sao thì các người cũng không thể động đến anh ta.
- Mẹ nó, không động vào thì chúng tôi trị thế nào? Chẳng lẽ nhổ xuống tại đây cho anh ta?Một nhân viên cứu hộ cười khẩy nói.
- Không sai, chính là cứu trị tại hiện trường, để tôi tới, tôi có thể gỡ thủy tinh trước ngực anh ta xuống.
Mục Vân Đông nhớ tới không lâu trước đây hệ thống khen thưởng thuật di dời bệnh thể, mấy lần trải qua này làm cho anh rất tự tin, hệ thống sẽ không làm đồ giả.
- Ha ha ha, bằng vào anh, cứu trị tại chỗ, anh cho rằng anh là ai? Y Thánh Lương Kiếm Bình đương đại à? Cho dù là Lương Kiếm Bình thì cũng chỉ là trung y lợi hại, đối mặt với loại tình huống này ông ta cũng không dám nói có thể cứu trị tại chỗ.
Một nhân viên cứu hộ khác trào phúng.
- Cậu ấy không phải Lương Kiếm Bình, nhưng cậu ấy còn lợi hại hơn Lương Kiếm Bình.
Đúng lúc này, bên ngoài đám người truyền đến một giọng nói của một ông lão.
Trong đám người có một người vừa đi ra, một thiếu nữ đỡ một lão nhân thoạt nhìn hơn 60 tuổi chậm rãi đi tới.
- Ông lại là ai?Nhân viên cứu hộ phía trước hỏi.
- Tôi chính là Lương Kiếm Bình trong miệng các người.
Lương Kiếm Bình lấy ra một tấm thẻ công tác từ trong túi áo, đưa cho nhân viên cứu hộ kia.
Nhân viên cứu hộ nhận lấy thẻ công tác, vừa nhìn thấy, đôi mắt nhất thời sáng lên:- Thì ra ngài thật sự là Lương lão, thất kính, thất kính.
Không ai không nghe nói về Lương Kiếm Bình trong giới y học, rất nhiều sách y học đều do lão biên soạn, bây giờ nhìn thấy chân nhân đều bái lạy không thôi.
- Để cậu ấy cứu đi, tôi tin tưởng cậu ấy.
Lương Kiếm Bình nhàn nhạt nói.
Sau một lần trải qua kim châm thuật vào ngày hôm qua, cả người Lương Kiếm Bình đã xảy ra biến hóa rất lớn, sau khi ngủ một giấc rời giường thì càng cảm thấy thần thái sáng láng, giống như trở về hơn hai mươi năm trước, lập tức bội phục Mục Vân Đông không thôi.
Nhân viên cứu hộ còn có chút do dự, Lương Kiếm Bình trực tiếp nói với nhân viên cứu hộ:- Tôi cũng bị bệnh, bây giờ cậu ấy là bác sĩ của tôi.
Lương Kiếm Bình nói làm cho nhân viên cứu hộ trợn mắt há hốc mồm, người có thể chữa bệnh cho Lương Kiếm Bình tuyệt đối là ngưu nhân, lập tức không có người phản đối nữa.
Mục Vân Đông cũng không chần chờ, cứu người như cứu hỏa, chậm hơn nữa thì dù có hệ thống cũng khó cứu về.
Anh ngồi xổm bên cạnh người đàn ông đang hôn mê, đầu tiên là để thuật di dời bệnh thể qua trong đầu một lần, sau đó tay phải mở ra, bám vào trên miếng thủy tinh trước ngực, nhẹ nhàng hút một cái, tấm thủy tinh giống như hạt giống từ dưới đất chậm rãi từ