Ngày hôm sau, Mục Vân Đông vừa mới lên còn chưa tới phòng khám thì đã bị Trần Khang Thời gọi đi.
"Viện trưởng Trần, có chuyện gì mà ông không thể nói thẳng ra à? Thế nào cũng phải gọi tôi tới bệnh viện.
"Mục Vân Đông đầy mặt buồn ngủ, tối hôm qua ăn cơm với Đường Yên Mộng đến khuya, trở về lại bị ông cháu Khang Ngọc Thư làm loạn, làm cho anh ngủ không ngon.
"Tới đây nào, tôi mua cho anh một ít bữa sáng, anh ăn trước đi, ăn xong rồi chúng ta bàn lại.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!Mục Vân Đông liếc nhìn Trần Khang Thời một cái, nếu thật sự có người bệnh cấp, có lẽ ông ta đã sớm kéo mình vào trong phòng bệnh, không còn ở đây nữa.
Bây giờ ông ta không vội, điều này nói rõ người bệnh này hoặc là không vội hoặc là không cấp bách, hoặc là việc này không dễ làm, chẳng lẽ?"Viện trưởng Trần, nói thật đi, có phải lại có bệnh nhân khó lường gì cần tôi tới xem hay không?"Mục Vân Đông vừa ăn vừa hỏi.
"Hả, cũng không phải là bệnh nhân khó lường gì, thật ra thì người này anh cũng đã gặp rồi.
"Viện trưởng Trần ngượng ngùng đáp.
"Tôi đã gặp rồi, chẳng lẽ là tham quan kia à?"Mục Vân Đông sửng sốt.
"Ai, đừng nói khó nghe như vậy chứ? Mặc dù trước đó Phó bí thư Khang này phạm sai lầm, nhưng không phải đều đã sửa đổi rồi à, mà bệnh viện chúng ta cứu trị người bệnh, chỉ xem bệnh lệ chứ không xem thân phận.
""Không được, chuyện vượt qua giới hạn của tôi tôi không làm, ông tìm người khác đi.
"Mục Vân Đông vừa ăn sáng vừa định rời đi.
Hừ, phạm sai lầm thì sửa lại là được rồi, nhưng những người bị vấn đề về thuốc sinh ra tác dụng phụ thì làm sao có thể tốt được.
Nhìn thấy Mục Vân Đông đứng dậy, Trần Khang Thời luống cuống:"Bác sĩ Mục, anh không thể đi được, hôm nay lãnh đạo thành phố đến thăm ông ấy, thư ký thành uỷ cũng tới rồi.
""Thư ký thành uỷ đã tới rồi à?"Trong lòng Mục Vân Đông cả kinh, thầm nghĩ Khang Vĩnh Xương này thật là có mặt mũi lớn!Trong lúc hai người nói chuyện, có vài người từ trên lầu đi xuống, cầm đầu là một người khí vũ hiên ngang, khí độ phi phàm, mơ hồ mang theo một luồng khí độ thượng vị giả.
"Bí thư Dương, sao anh lại xuống đây?"Trần Khang Thời nhìn thấy người, vội vàng tiến lên chào hỏi.
Người xuống dưới chính là thư ký thành uỷ của thành phố Trạm Hải Dương Chấn Quốc.
Dương Chấn Quốc ngẩng đầu liếc mắt một cái thấy được Mục Vân Đông, từ từ nói:"Viện trưởng Trần, vị này chính là thần y mà anh mời đến à?"Trần Khang Thời vội vàng gật đầu nói phải.
"Nếu đã tới thì sao còn ở đây, còn không mau đi lên xem bệnh cho người ta đi.
"Giọng nói của Dương Chấn Quốc không nhanh, nhưng vẻ mặt rất uy nghiêm.
Mục Vân Đông nhìn Dương Chấn Quốc thầm nghĩ quan uy thật lớn!Trần Khang Thời vừa lau mồ hôi vừa nói:"Chúng tôi lập tức lên đường.
"Mục Vân Đông lại nói:"Không, tôi không đi lên, tôi không trị được người này.
""Cái gì?"Dương Chấn Quốc sửng sốt:"Không phải anh được xưng là thần y à? Sao thần y lại không chữa được chứ?""Không, anh hiểu lầm rồi," Mục Vân Đông mỉm cười:"Ý của tôi là tôi không muốn trị cho người này.
""Cái gì?"Dương Chấn Quốc và những người phía sau lão đều sửng sốt, người này cũng quá cuồng rồi, dám nói như vậy với Bí thư Dương.
Trần Khang Thời càng là mồ hôi lạnh chảy ròng, hồn cũng sắp bay ra ngoài, ông ta dùng tay thọc thọc Mục Vân Đông, ý bảo anh mau dừng lại.
Nào biết Mục Vân Đông còn chưa xong, nói tiếp:"Tôi chữa bệnh có nguyên tắc của mình, tham quan không trị, người đại gian đại ác không trị, cho nên bây giờ tôi không lên lầu.
"Mục Vân Đông ném túi quà sáng vào thùng rác, vẫy vẫy tay với mấy người phía trước.
"Xin lỗi, các người mời cao minh khác đi.
""Đậu phộng!"Trong lòng Trần Khang chửi má nó, tiểu tổ tông của tôi ơi có cần phải làm như vậy hay không, dám làm như vậy trước mặt lãnh đạo, sau này tôi còn lăn lộn thế nào nữa.
"Hừ! Viện trưởng Trần, đây là người do anh mời đến à? Tố chất gì thế?"Vẻ mặt Dương Chấn Quốc âm trầm đến đáng sợ.
"Xin, xin lỗi, anh ta không phải là người của bệnh viện chúng tôi, tôi mời, không mời được.
"Lúc này, Trần Khang Thời sợ tới mức lời nói cũng không nhanh nhẹn.
Mắt thấy Mục Vân Đông đã bắt đầu cất bước rời đi, Dương Chấn Quốc hét lớn một tiếng:"Đứng lại!"Mục Vân Đông dừng bước, quay mặt đi tới.
"Tôi mặc kệ anh có phải là thần y hay không, nhưng anh thấy chết mà không cứu, thì không xứng làm một bác sĩ, hôm nay nếu anh đi ra ngoài như vậy, có tin tôi sẽ làm cho anh không thể lăn lộn ở Trạm Hải được nữa.
"Trong lời nói của Dương Chấn Quốc mang theo uy nghiêm.
Mục Đông nhẹ nhàng cười:"Ngài là quan, ngài nói cái gì chính là cái đó, tôi không sao cả.
"Buồn cười, hệ thống chỉ kêu tôi trị bệnh cứu