- Ức hiếp người quá đáng?
Thất Ban hừ lạnh, cánh tay buốt làm hắn hừ hừ run run.
- Ức hiếp người quá đáng?
Nữ nhân áo trắng kia ánh mắt sáng quắc, một luồng áp lực dồn xuống.
Phụt, cả đám 4 người hắn đều không nhịn được phun ra ngụm máu.
Mạnh, quá mạnh, chỉ áp lực tu vi đã khiến bọn hắn không nhịn được sôi máu rồi.
Bàn Khu biết không làm, cái mạng chắc không còn. Không ngờ một chiến sĩ như hắn lại có ngày bị mất cánh tay không phải do chiến đấu, mà là tự đoạn. Haizz, hắn thở dài một câu, một kiếm xuất hiện ở tay.
- Không, ta không muốn!
Tên pháp sư hét lên, hắn là pháp sư, nếu không có tay làm sao hắn huy động được pháp thuật, khác nào trở thành phế vật. Lấy ra một tấm phù chú, hắn đang định khởi động lá bùa thì...
Roạt, một cây kiếm cắm xuyên qua lưng hắn, cả bọn sợ hãi, bằng cách nào?
Cây kiếm được làm bằng băng phách, trắng lóa, tên pháp sư thân thể nhanh chóng đóng băng, rồi vỡ vụn đến thân thể cũng không toàn thây.
Bàn Khu da đầu run lên, Thất Ban là càng sợ hãi. Hắn, hắn là vừa mất một cánh tay rồi. Đoạn một tay, khác nào không còn tay nào?
Bây giờ làm sao?
Xoát, Bàn Khu một kiếm chém đứt cánh tay mình, hai mắt trợn lên, cố gắng nhịn cơn đau, lấy ra đan dược nuốt vào.
- Khá lắm, rất dứt khoát!
Nữ nhân áo trắng gật đầu khen ngợi. Bàn Khu cười khổ, tự đoạn đi cánh tay, hắn còn nhận được lời khen.
Tên râu xồm xoàm do dự một chút, hôm nay không chặt thì chắc chắn không rời đi được.
- Mong rằng hai vị tiền bối giữ lời!
Hắn nói một câu, cầm lấy kiếm của Bàn Khu, nhắm mắt chém rơi cánh tay trái của mình, cũng nhanh chóng nuốt vào đan dược.
Chỉ còn lại Thất Ban. Hai mắt hắn thất sắc vô cùng. Hắn không muôn không muốn.
- Thiếu chủ, mau làm đi, mạng còn là được. Về đến tông môn, tông chủ nhất định tái tạo lại tay cho thiếu chủ.
Bàn Khu khuyên nhủ. Tái tạo lại tay, đó là điều có thể, nhưng cần rất nhiều tài liệu quý hiếm, thật sự quá khó khăn.
- Thiếu chủ, lên dứt khoát!
Bàn Khu ánh mắt kiên nghị, Thất Ban khổ sở, hai mắt đỏ ngầu. Bàn Khu thở dài một hơi, hắn sợ vị thiếu chủ này không rõ thời thế, chỉ sợ mạng nhỏ chôn vùi ở đây.
- Để ta giúp người.
Bàn Khu nói một tiếng, một kiếm chém đứt tay còn lại của Thất Ban. Thất Ban đã ngất đi. Hắn là quá sợ hãi cùng uất ức mà ngất xỉu. Bàn Khu ngẩng đầu, đoạn nói:
- Hai vị tiền bối, chúng ta có thể đi chưa?
Nữ nhân áo trắng tay trái đưa lên che miệng, ngáp một cái thật duyên, sau đó mới nói:
- Để hết không gian giới chỉ lại cho các nàng, sau đó có thể cút.
Bàn Khu gật đầu, gõ ra không gian giới chỉ của hắn và Thất Ban, tên xồm xoàm cũng rất quy củ để lại của hắn, sau đó 3 người cưỡi lên một con Kinh Bằng rời đi.
Hoàng Minh cùng đám Chu Du, Kiều Phong đều tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi. Hóa ra đây là tu chân giới sao? Kẻ mạnh là kẻ chiến thắng sao? Kẻ mạnh quyết định tất cả sao? Hoàng Minh trong lòng như đang gào thét, hắn muốn mạnh, hắn phải mạnh, phải mạnh hơn. Không chỉ hắn, đám Chu Du, Trương Vô Kỵ cũng đều nghĩ như vậy! Hôm nay bọn hắn đã nếm trải được quá nhiều, nỗi tủi nhục, uất ức, nhìn người thân của mình bị bị kẻ khác hãm hại mà bản thân
không có sức đánh trả. Thật khốn kiếp mà.
- Tốt rồi, xuống đi Anh Mật!
Nữ Nhân Áo Xanh nhẹ giọng nói. Khổng Tước chậm rãi hạ xuống. Cả hai nàng bước xuống khỏi lưng Khổng Tước, nhanh chóng đi tới bên người Điêu thuyền cùng Linh San. Trước tiên đều chạm vào cổ tay hai nàng.
- Thật sự, tỉ tỉ, là thật!
- Đúng vậy, không sai được!
Cả hai nàng nói làm cho đám người tơ lơ mơ. Đúng cái gì. Chỉ thấy hai nàng phẩy tay qua cái, Điêu thuyền cùng Linh San có thể cử động được.
- Hai ngươi theo chúng ta đi thôi!
Nữ nhân áo trắng nói.
- Cái gì?
Cả Hai nàng đều lo lắng không thôi, đây là chuyện gì? Muốn dẫn đi.
- Không được, các ngươi không được!
Hoàng Minh hét lên.
Nữ nhân áo trắng ồ một tiếng, thú vị quay lại hỏi:
- Vì sao không được?
- Các nàng là nữ nhân của ta!
Hoàng Minh nói chắc như đinh đóng cột.
- Hoàng Minh!
- Hoàng Minh!
Điêu thuyền cùng Linh San hai mắt đã đẫm nước mắt rồi.
- Ngươi bảo vệ được các nàng sao?
Nữ nhân áo trắng lại híp mắt hỏi.
- Ta...
Hoàng Minh trĩu lại, hắn vừa rồi thật sự đỡ không được đối phương một đòn.
- Ha ha ha, thật ngượng ngùng, nể mặt ngươi là hạng người có tình nghĩa, ta không so đo với ngươi, nhưng các nàng là phải theo ta đi rồi. Nếu không, các ngươi nhất định phải chết!
Nàng nói đến đây, hai mắt lóe lên sát khí.
Căm, quá căm hận, Hoàng Minh hai mắt đỏ rực, mợ nó, không thể nhẫn nhịn.
- Lão đại, không nên!
Chu Du kéo áo Hoàng Minh, mấy cái xương gãy làm hắn đau đến nhíu mày.
- Hừ, đứng còn không vững, ngươi định bảo vệ ai?
- Các ngươi...
Điêu Thuyền cùng Linh San chận rãi đi tới bên Hoàng Minh, cả hai đều rõ ràng tình cảnh lúc này. Nếu không đi, nhất định đám Hoàng Minh sẽ không tốt.
- Hoàng Minh, chàng đừng lo lắng, hai người họ đối với chúng ta không có ác ý, bọn ta đi theo họ, ta biết nhất định sẽ có ngày, chàng tới đón chúng ta rời đi. Sẽ có ngày chàng trở thành mạnh nhất, bọn ta sẽ đợi chàng đến đón trở về. Cửa của Hoàng Gia, nhất định chàng phải đón chúng ta về.
Linh San ôm cánh tay còn lại của Hoàng Minh gật đầu.
Hoàng Minh xót xa, hắn ôm cả hai vào lòng.
- Nói cho ta biết, các ngươi ở đâu đến?
Hoàng Minh giọng khàn đặc.
- Thiên Băng Cung, Thủy Tiên Cung.
Ngươi chỉ cần biết tên thôi, chỉ sợ cả đời ngươi không tới được.
Nữ nhân áo trắng cười nhạt đáp.
- Ta nhất định sẽ tới!