Khổng Tước cất cánh bay lên bầu trời, Hoàng Minh đăm đăm nhìn theo, chì vì hắn chưa đủ thực lực, hắn bị kẻ khác chi phối. Hoàng Minh nằm chặt tay, cả bàn tay khô ráp đầy đất cát.
- Lão đại, hai vị tẩu tẩu nhất định an toàn, trước tiên không nên lo lắng!
Chu Du nói với Hoàng Minh. Đúng vậy, các nàng trước hết không cần lo lắng, nhất định hai nữ tử kia có thế bảo đảm được. Hoàng Minh tự nhủ thầm như vậy.
- Còn Sung đệ? Nhược lan?
Hoàng Minh lại lo lắng hơn. Trước lúc đến đây một màn bị cuốn vào không gian kia là hắn có thấy đấy.
- Không rõ lão Bát cùng Nhược Lan muội là bị vật gì kéo đi nữa, đây mới là chuyện đáng lo lắng lúc này.
Chu Du gật đầu, mặt đầy vẻ suy tư nói.
Bọn hắn chưa có vấn đề gì, bởi vì nhiệm vụ vẫn chưa thất bại, Hoàng Minh tin tưởng, phải nghĩ cách tìm được bọn họ trở về. Cả bọn 7 người bám vai nhau dặt dẹo đi về thành. Trên người kẻ nào cũng có đủ loại vết thương, quần áo rách nát tơi tả.
Ngày hôm nay sẽ là ngày khó quên nhất của bọn hắn.
Sa mạc bao la, không một bóng người, một màu vàng khiến người ta khó chịu vô cùng. Cái nóng ập lên thẳng mặt, một nữ hài tỉnh dậy, nàng dụi dụi hai mắt, đây không phải Nhược Lan sao? Gió cuốn theo cát bay đầy trời, nàng ngẩn ra một lúc, sợ hãi.
- Đây là đâu?
Nhược Lan hai mắt lo lắng vô cùng. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy phía trước có người đang nằm.
- Lệnh Hồ đại ca?
Nhược Lan mừng rỡ, nàng chạy đến cạnh Lệnh Hồ Xung lay lay người hắn.
-Lệnh Hồ đại ca, mau tỉnh dậy, tỉnh dậy đi..
Lệnh Hồ Sung hai mắt khó khăn mở ra.
- Ngươi tỉnh rồi, Lệnh Hồ đại ca!
Nhược Lan vui mừng, vội đỡ hắn dậy.
- Đây là đâu vậy?
Lệnh Hồ Sung thì thào hỏi.
- Muội cũng không biết!
Lệnh Hồ Sung cũng chẳng khấm khá hơn đám Hoàng Minh, quần áo nát tươm, vết máu dính đầy.
Hai người dìu nhau đi trong cát, cứ một lúc Nhược Lan lại tạo ra một quả cầu nước nho nhỏ.
- Muội sắp hết linh lực rồi!
Nhược Lan khó khăn nói. Môi nàng đã hơi khô rát. Lệnh Hồ Sung ậm ừ một tiếng. Cứ đi mãi, không thấy điểm dừng. Nhược Lan đã không đi được nữa, Lệnh Hồ Sung đành lòng cõng lấy nàng. Khó khăn từng bước di chuyển.
- Lệnh Hồ đại ca, phải chăng muội rất xấu xí?
Nhược Lan hai mắt khép hờ hỏi:
- Không có!
Lệnh Hồ Sung đáp.
- Thật không? Vậy sao Hoàng Minh ca ca không thích muội?
Quân Nhược Lan giọng có chút nghẹn ngào.
- Ta không biết!
Lệnh Hồ Sung đáp, hắn thật sự không biết. Quân Nhược Lan thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
- Huynh ấy chỉ coi muội như tiểu muội vậy!
Nàng nói tới đây, cảm giác buồn bã trào lên. Ngất đi lúc nào không biết.
Trời đã tối đen, sa mạc lạnh lẽo kinh khủng, thế nhưng không hề có chỗ nào trú vào. Lệnh Hồ Sung ôm lấy Nhược Lan cố gắng chịu cái giá lạnh này. Không còn cách nào khác.
- Khát khát quá!
Quân Nhược Lan lẩm bẩm, nàng đã hôn mê từ chiều rồi. Lệnh Hồ
Sung nhíu mày, hắn không phải pháp sư, dù còn chút linh lực nhưng không thể tạo ra nước được. Không gian giới chỉ của hắn cũng không có nước hay vật gì khác. Bây giờ làm thế nào đây. Lệnh Hồ Sung nhíu mày, lấy ra kiếm của hắn, cứa vào cánh tay một vết. Máu tươi bắn ra, hắn vội mở miệng Nhược Lan ra để nàng uống.
Quân Nhược Lan hai hàng lông mày nhíu nhíu lại, vị của máu tanh lắm, nhưng nàng quá khát rồi, mặc định trong mê man nuốt xuống.
Nửa đêm, Quân Nhược Lan lạnh quá mà tỉnh dậy, thấy mình được ôm vào trong lòng thì ngạc nhiên lắm, còn có chút thẹn thùng. Miệng nàng vẫn còn vị tanh của máu, nàng sợ hãi. Thế nhưng, khi nhìn thấy cổ tay trái của Lệnh Hồ Sung vết cứa còn vừa mới khép lại, nàng không ngốc để nhận ra có chuyện gì.
- Lệnh Hồ đại ca!
Quân Nhược Lan cảm động, hai hàng nước mắt chảy xuống. Lệnh Hồ Sung như gặp ác mộng, hai mắt nhắm nghiền mà lại giật giật. Bỗng mở trừng mắt ra.
- Lệnh Hồ đại ca, huynh không sao chứ?
Lệnh Hồ Sung lắc đầu, hắn vừa mơ lại cảnh người dân trong thôn bị tàn sát, giật mình tỉnh dậy. Thấy Quân Nhược Lan co ro vì lạnh, Lệnh Hồ Sung không nhịn được ôm chặt nàng. Cả hai người không may đi đến nơi này, không biết còn có mạng để quay về không nữa.
Bỗng nhiên xung quanh lớp cát kêu lên xèo xèo, Lệnh Hồ Sung giật mình, lấy ra kiếm của hắn. Dưới lớp cát có vật gì đó đang chuyển động. Là yêu thú. Lệnh Hồ Sung lo lắng. Hắn bị thương nặng, chưa kể một ngày nay đi lại, nếu thật sự gặp yêu thú tập kích, chỉ sợ. Lệnh Hồ Sung cầm chặt kiếm trong tay.
- Lệnh Hồ Đại ca, là vật gì vậy?
Quân Nhược Lan sợ hãi.
- Đừng rời khỏi ta, ra phía sau.
Lệnh Hồ Sung nói.
Rào rào rào, từ dưới lớp cát ngoi lên 3 con yêu thú. Là Độc thủ Hạt.
Lệnh hồ Sung lo lắng. Ba con Độc Thủ Hạt này tuy cấp bậc cấp 4, bình thường hắn có thế đánh ngang ngửa. Nhưng hôm nay đã bị thương nặng, lại còn vướng thêm Quân Nhược Lan, Lệnh Hồ Sung không biết nên phải làm sao nữa, chạy đã không chạy được rồi, liều thôi!