Sau khi thoát khỏi game, Lâm Khang uể oải vươn vai ngáp một tiếng, ngày hôm qua đã tiêu tốn không ít tinh thần của hắn, mà nghĩ cũng lạ, hiện tại thì hắn chỉ thấy đầu óc hơi mệt mỏi còn lại cơ thể thì vẫn khỏe mạnh, hơn nữa còn vượt xa lúc trước. Nhìn lại cơ thể mình mà Lâm Khang cười khổ, trên người hắn áo quần nhàu nát cáu bẩn, còn đôi chỗ bị rách, những vết thương khuya qua bị thương đã không còn nữa, đến sẹo cũng chẳng thấy, chắc có lẽ là công hiệu mà Sinh Mệnh Chi Tâm mang lại cho hắn.Vội vàng tìm một bộ quần áo rồi đi tắm, nhìn làn nước mát chảy trên cơ thể mình tinh thần Lâm Khang lập tức sảng khoái thoải mái, bất chợt Lâm Khang lại nghĩ tới thân hình nóng bỏng của Tiểu Nhã khi ôm mình, nghĩ tới đây thằng “tiểu” Lâm Khang lại ngẩng cao đầu, Lâm Khang khẽ cười chỉ vào nó mà mắng:- Thằng nhóc, bình tĩnh đi, sớm muộn gì anh mày cũng cho mày ăn mặn.Khi tắm xong Lâm Khang liền lên mạng, lướt qua các trang web tin tức, vẫn chưa xuất hiện tin hắn muốn xem, xem ra có 2 khả năng, một là vẫn chưa bị người phát hiện, hai là có người muốn ém tin tức này, thoáng suy nghĩ, Lâm Khang thấy trường họp thứ hai có khả năng cao hơn, nơi mình quản lý mà có vụ án lớn như vậy ai mà vui mừng công khai cho được, Lâm Khang xem ra việc mình làm còn oanh động hơn Lê Văn Luyện ngày xưa nhìu. Thật ra Lâm Khang đúng là không biết, giờ này có một người đẹp đang đập bàn trợn mắt nhìn cấp dưới vì hắn:- Các anh làm sao vậy, không ai lên tiếng. Vì sao trên địa bàn của tôi lại xảy ra việc này?Khi nhìn lướt qua 4,5 tên cảnh sát đang cuối đầu,Uyển Uyển mới bình tĩnh lại đôi chút.Uyển Uyển là cục trưởng cục cảnh sát khu vực Bình Dương này, nàng năm nay 25 tuổi, có thể lên tới chức cục trưởng này chủ yếu do thành tích học tập xuất sắc khi còn theo học ở học viện cảnh sát, thêm nữa năng lực phá án cũng rất khá nên mới được đề cử tới đây nhận chức, mặc dù biết khu vực giáp ranh Bình Dương, Đồng Nai, Thủ Đức này cực kì phức tạp nhưng nàng thật không ngờ phức tạp đến vậy, mới tới hôm qua, 6 giờ sáng hôm nay lập tức có người tới báo án, may là buổi sáng sớm nên tin tức này còn chưa lọt vào tai giới truyền thông, nếu không cũng ầm ĩ lên cả rồi.- Dương thúc, chú là pháp y, chú nói xem kết quả giám định như thế nào?Bẩm Uyển Uyển cục trưởng, từ tình hình hiện trường mà nhận xét thì có thể thấy đây là bọn bắt cóc, chúng có khoảng tám tên, lúc xảy ra án mạng thì ba tên đã rời khỏi hiện trường.- Vậy còn vết thương của tên Dũng ca và 4 tên còn lại thì sao.Nghe câu hỏi của cục trưởng, lập tức những người khác đều hởi ngẩng đầu dỏng tai muốn biết kết quả.- Theo như tôi dự đoán có lẽ bọn chúng dùng con tin uy hiếp đối phương, có lẽ hạ thuốc mê hay gì đó, nên khiến người này tức giận đá ra một cước, mà Dũng ca này thì lại xui xẻo đứng gần, còn về vết thương chí mạng tạo thành cái chết của nạn nhân , mới khiến lão Dương tôi làm nghề pháp y hơn 10 năm nay cảm thấy kì lạ. Từ vết máu ở hiện trường và trên con dao, có lẽ người tới cứu con tin có lẽ đã bị đánh và bị đâm một nhát ngay tim.Nghe tới đây lập tức khiến Uyển Uyển nhíu mày:- Theo như lời chú thì người này đáng ra phải chết mới đúng.Chú Dương lập tức gật gật đầu xác nhận.- Đúng như vậy, nhưng không biết tại sao hung thủ chẳng những không chết mà lại còn dùng con dao này giết chết tất cả người khác.Sau khi nghe xong những lời này, lập tức mọi người cũng trầm tư, điều này thật là không đúng theo lẽ thường.- Mặc kệ hắn là người như thế nào,