Edit: Min
Kết quả của cuộc thi mỹ thuật cuối cùng cũng có, bức tranh 《 Thánh Quang 》 của Cảnh Dương giành được giải đặc biệt, mà bức tranh 《 Từ Ân 》của Tô Mạch sao chép nguyên xi tranh của Mộc Cẩn thì giành được giải nhất.
Sau khi Tô Mạch biết được kết quả này liền hoàn toàn ngây người, ngay cả Ngô Tu Viễn cũng có chút không kịp phản ứng, bởi vì anh ta căn bản không biết Cảnh Dương đã vẽ lại một bức tranh khác khi nào, còn tự mình trực tiếp cầm đi dự thi nữa.
Trong cuộc thi mỹ thuật quốc gia lần này, học viện Mân Sơn có hai học sinh lần lượt chiếm được giải đặc biệt cùng giải nhất, lãnh đạo trường học tất nhiên là rất cao hứng và coi trọng rồi.
Việc ghi tội lúc trước của Mộc Cẩn đã được hủy bỏ vốn là không có ai biết đến, nhưng bởi vì Cảnh Dương giành được giải đặc biệt, nên trường học liền trực tiếp công bố việc ghi tội của hắn đã được hủy bỏ, còn tiếp tục bổ sung học bổng và trợ cấp cho hắn.
Tô Mạch nhìn thấy lãnh đạo của trường học một người tiếp một người tỏ vẻ quan tâm với Cảnh Dương, tức đến tâm can đều đau, cậu ta cảm thấy đây vốn là đãi ngộ được hưởng thụ của một mình cậu ta, bây giờ lại bị Cảnh Dương chiếm đi hơn phân nửa, giải nhất mà cậu ta giành được hoàn toàn bị ánh sáng giải đặc biệt của Cảnh Dương che lấp, trở nên ảm đạm không có ánh sáng như vậy, sao cậu ta có thể cam tâm.
Lúc đi lãnh thưởng, đương nhiên Cảnh Dương cũng là tiêu điểm được mọi người chú ý, sau khi hắn lên sân khấu, người chủ trì còn tiến hành phỏng vấn hắn, rất nhiều phóng viên cũng đặt câu hỏi với hắn.
Bây giờ ở thời đại này, mỹ thuật đã không còn là một loại giới hạn với một số người thích và hiểu được mỹ thuật nữa, mà nó đã được phổ biến hơn rất nhiều. Mặc kệ là ở độ tuổi nào, cũng mặc kệ là làm nghề nghiệp gì, người thích và hiểu được nội dung cất chứa trong bức tranh càng ngày càng nhiều.
Tác phẩm dự thi 《 Thánh Quang 》lần này của Cảnh Dương, chính là lấy linh cảm và cấu tứ từ bản thân hắn lúc phát ra thánh quang cường đại khi ở Ma tộc. Cột sáng màu vàng kim thần thánh từ Thiên giới xuyên thấu qua tầng mây chiếu xạ xuống nhân gian, tất cả những thứ đại biểu cho hắc ám và tà ác đều dần dần biến mất, mà vật đại biểu cho chính nghĩa và ánh sáng thì đang nhanh chóng cường đại lên.
Rất nhiều người sau khi xem bức tranh này đều có một loại cảm giác đột nhiên trái tim trống trải, cũng cảm nhận được một nguồn năng lượng. Đây là mị lực của mỹ thuật, không chỉ có có thể làm người khác thưởng thức đến vẻ đẹp của nghệ thuật, còn có thể làm người khác lĩnh ngộ được rất nhiều cảm xúc, nếu còn có thể làm người khác cảm nhận được năng lượng từ trong bức ảnh, thì sẽ được coi như là vô cùng thành công, đây cũng là nguyên nhân khiến bức tranh 《 Thánh Quang 》 này giành được giải đặc biệt.
Cảnh Dương chẳng những dựa vào bức tranh này xây dựng được danh tiếng của mình ở giới mỹ thuật, mà đến những bức tranh khác của Mộc Cẩn cũng nước lên thì thuyền lên theo, hơn nữa cá nhân hắn cũng có được rất nhiều fans.
Tô Mạch nhìn Cảnh Dương tiếp nhận phỏng vấn trên sân khấu, sự đố kỵ trong mắt ứa ra ánh lửa, cậu ta dùng sức cắn chặt răng, hung ác trừng mắt nhìn Cảnh Dương trong chốc lát, bởi vì hiện trường có rất nhiều phóng viên tới, cậu ta lo lắng dáng vẻ của mình sẽ bị chụp được, trừng mắt nhìn một lát liền cúi đầu xuống.
Ngô Tu Viễn ngồi ở bên cạnh Tô Mạch nhìn Cảnh Dương trên sân khấu, lúc này tâm trạng của anh ta cũng vô cùng phức tạp. Nếu là trước đây, anh ta sẽ vì hắn đoạt giải mà cảm thấy cao hứng, nhưng mà bây giờ, anh ta lại cảm thấy người dơ bẩn như vậy, căn bản là không xứng đứng ở trên sân khấu nhận được sự vỗ tay của mọi người. Anh ta hận không thể xông lên sân khấu ngay lập tức, để tất cả mọi người biết được gương mặt thật của người này.
Sau khi bọn họ trở về, cơn tức giận trong lòng của Ngô Tu Viễn không có chỗ phát tiết, vốn muốn hủy hết tất cả bức tranh của Mộc Cẩn còn treo trong Gallery. Nhưng nhân viên công tác lại nói với anh ta, những bức tranh đó đã được người khác lấy giá cao mua rồi, thế là anh ta liền nổi giận đập hết tất cả đồ đạc trong văn phòng.
Mà Tô Mạch ở nghe được trong ban giám khảo có mấy nữ hoạ sĩ khá thích bức tranh 《 Từ Ân 》 này, đặc biệt là nữ hoạ sĩ đương đại trứ danh Dịch Vân đã đánh giá rất cao bức tranh này, hơn nữa còn đồng ý ra giá cao mua lại, vì thế trong lòng cậu ta liền có một cái kế hoạch.
Dịch Vân chính là mẹ của Thôi Viêm, bà là hoạ sĩ vô cùng nổi tiếng trên thế giới, ở giới mỹ thuật trong nước cũng có địa vị rất cao. Từ trước đến nay bà rất thích phong cách ngụ ý thanh tú xinh đẹp ẩn trong bức tranh, bức tranh 《 Từ Ân 》 này bà chỉ liếc mắt một cái liền thích. Mặc dù bà cảm thấy kỹ xảo của người vẽ bức tranh này vẫn còn chút khiếm khuyết, nhưng có thể cảm thụ được ngụ ý từ trong bức tranh đã thật sự rất tốt rồi.
Đột nhiên, có không ít truyền thông ca ngợi và tuyên dương bức tranh《Từ Ân》này trên phạm vi lớn, thanh thế thậm chí còn muốn vượt qua bức tranh《Thánh Quang》của Cảnh Dương. Hơn nữa giữa những người cùng thích tranh sơn dầu ở trên mạng, bắt đầu truyền ra một lời đồn là thật ra bức tranh《Từ Ân》này còn tốt hơn bức tranh 《Thánh Quang》.
Cảnh Dương khó được có hứng thú tự mình ở nhà nấu cơm, Thôi Viêm thì đứng ở phía sau quấy rối hắn, lúc thì hôn hôn cổ hắn, lúc thì hôn hôn mặt hắn, tay còn không thành thật sờ tới sờ lui ở trên người Cảnh Dương.
Thôi Viêm ôm eo Cảnh Dương, gặm cắn cổ hắn một lúc rồi nói "Mấy bức tranh của em tôi đã mua lại hết rồi, những lời gần đây lưu truyền trên mạng, tôi sẽ giúp em xử lý."
Cảnh Dương biết y đang nói đến mấy lời tán dương Tô Mạch và hạ thấp hắn trên mạng, đây rất rõ ràng là Tô Mạch động tay chân. Bây giờ có rất nhiều họa sĩ đều sẽ dùng dư luận để lăng xê, tăng mức độ nổi tiếng của mình lên. Chẳng qua muốn vận dụng thỏa đáng thì nội dung lăng xê phải chân chính đáng giá mới được, nếu không chính là cầm đá nện vào chân mình, chỉ đưa tới càng nhiều phản cảm hơn mà thôi.
Cảnh Dương nghĩ, xem ra Tô Mạch cảm thấy Dịch Vân coi trọng bức tranh của cậu ta, đây là một cơ hội tốt để lăng xê mình, thuận tiện chèn ép hắn, cho nên mới làm như vậy.
"Không cần xử lý những ngôn luận kia." Cảnh Dương nói "Anh cho cậu ta thêm chút nhiệt đi, làm dư luận càng nghiêng về phía cậu ta một chút."
"Hửm?" Thôi Viêm có chút không rõ nguyên do.
"Người được nâng càng cao thì té sẽ càng đau, em phải chờ tới lúc cậu ta đắc ý vênh váo nhất, lại mạnh mẽ đả kích cậu ta, vậy trong lòng em mới có thể sảng khoái." Cảnh Dương dùng cây dao trong tay khoa tay múa chân một chút, sau đó bỏ xuống bắt đầu rửa rau.
"Được, tôi sẽ cho người đi làm, tuyệt đối đem cậu ta nâng lên thật cao, cũng sẽ làm cậu ta té thật thảm hại." Thôi Viêm cười nói "Bây giờ tôi đối với em chính là nói gì nghe nấy, có khen thưởng gì không?"
"Anh muốn thế nào?" Mông của Cảnh Dương nhích nhích về phía sau, người này ăn đậu hũ của mình cả buổi rồi, đến hắn cũng có cảm giác mình muốn được ăn.
"Buổi tối hôm nay cho tôi ở lại đi." Thôi Viêm vói tay vào trong quần của hắn, không nhẹ không nặng xoa bóp vuốt ve.
Mỗi lần Cảnh Dương đến nhà của Thôi Viêm đều sẽ bị y làm cho một ngày không xuống giường được, cho nên hắn liền không muốn đến quá nhiều. Khi Thôi Viêm tới nhà của hắn, hắn cũng kiên quyết không cho y ở lại qua đêm, nếu không kết quả khẳng định là sẽ giống như lúc ở nhà của Thôi Viêm.
"Cho anh ở lại cũng được thôi, nhưng nếu đêm nay anh vẫn không kiềm chế được số lần, em vĩnh viễn cũng sẽ không qua đêm với anh trên một cái giường nữa." Hô hấp của Cảnh Dương chậm rãi bắt đầu trở nên dồn dập, tay cầm rau cũng bắt đầu run lên.
"Tôi đảm bảo từ hôm nay trở đi sẽ kiềm chế." Thôi Viêm nói xong liền cởϊ qυầи của Cảnh Dương, đối với y mà nói, kiềm chế được thì mỗi ngày đều được ăn, so với ăn no một lần rồi sau đó đói mấy ngày thì vẫn tốt hơn một chút.
Cảnh Dương tắt vòi nước, ngón tay nắm chặt lấy thành bồn "Nhẹ một chút, nhẹ một chút!"
Cơ thể Thôi Viêm dán sát vào Cảnh Dương,