Edit: Min
Tô Mạch chẳng những thu xếp cho bà nội của mình tiếp nhận phỏng vấn, trừ người anh trai đang ở nước ngoài ra, thì ngay cả cha mẹ của cậu ta cũng đều tiếp nhận phỏng vấn, một bộ dáng cả nhà hoà thuận vui vẻ.
Bởi vì Tô Mạch lập tức thành danh, nên có không ít bạn bè thân thích tới Tô gia chúc mừng, bà nội Tô Mạch gần đây cũng vui vẻ như trẻ ra cả chục tuổi, bình thường bởi vì cơ thể không khoẻ nên bà chỉ có thể nằm ở trên giường hoặc là ngồi xe lăn, bây giờ lại tích cực ra ngoài đi thăm người thân bạn bè, thuận tiện khoe khoang một chút về cháu trai của bà.
Lúc trước cha Tô Mạch không tán thành cậu ta học vẽ tranh, bởi vì muốn trở thành một người hoạ sĩ xuất sắc cần thời gian rất dài, lại còn không nhất định sẽ nổi tiếng. Bây giờ Tô Mạch là học sinh còn chưa tốt nghiệp đã thành danh, hơn nữa tranh của cậu ta còn có thể bán được giá như vậy, cha Tô đương nhiên là vô cùng vui mừng, cũng thưởng cho Tô Mạch rất nhiều thứ, để cậu ta không ngừng cố gắng vẽ ra tác phẩm tốt hơn.
Gần đây Tô Mạch ở trường học đi đường đều có gió, cậu ta hưởng thụ sự đố kỵ hoặc ánh mắt hâm mộ của các học sinh khác, còn có cảm giác chúng tinh phủng nguyệt*.
*Phủng có nghĩa là bưng, ôm, bế, nâng. Cả câu có nghĩa là những ngôi sao tôn lên mặt trăng, hiểu lái đi là một người được mọi người vây quanh, tôn sùng.
Có lúc Cảnh Dương ở trường học đụng mặt Tô Mạch, nhìn thấy sự đắc ý không che giấu được trên mặt cậu ta, trong lòng cảm thấy mỉa mai vừa buồn cười, sao chép tác phẩm của người khác lấy được thành tựu, cũng không biết đến tột cùng là có cái gì để cậu ta kiêu ngạo và đắc ý nữa. Huống chi nhiệt độ cùng tâng bốc đều là giả, đó chẳng qua chỉ là bọt biển hư ảo mà mình kêu Thôi Viêm tạo cho cậu ta mà thôi, chỉ cần mình động động ngón tay là có thể đâm thủng tất cả mọi thứ ở hiện tại làm cậu ta đắc ý rồi.
Hiệp hội mỹ thuật trong nước muốn cử hành triển lãm tranh cho các thanh niên hoạ sĩ xuất sắc, triển lãm tranh lần này rất long trọng, hơn nữa nhân số được mời không nhiều lắm, cho nên có thể được mời, có thể nói là một việc vô cùng vinh quang.
Cảnh Dương và Tô Mạch đều trên danh sách được mời, Cảnh Dương có thể triển lãm năm bức tranh, còn Tô Mạch có thể triển lãm bốn bức tranh. Ban đầu Tô Mạch còn bởi vì được mời mà vô cùng vui sướng, sau khi biết mình triển lãm ít hơn Cảnh Dương một tác phẩm, tâm trạng hưng phấn lập tức bị tuột xuống.
Trường học để Ngô Tu Viễn dẫn theo Cảnh Dương và Tô Mạch đem tranh đến triển lãm tranh, vị trí triễn lãm tranh của mỗi người đều đã được sắp xếp, sau khi treo toàn bộ tranh lên, ngày hôm sau sẽ chính thức trưng bày.
“Mở tranh của em ra cho tôi nhìn một chút.” Ngô Tu Viễn nhìn những bức tranh đã được đóng gói của Cảnh Dương nói.
“Có cần thiết sao?” Cảnh Dương lạnh mặt nhìn anh ta nói.
“Tôi là giáo viên phụ trách của các em, các em muốn đưa loại tranh gì đi tham gia triển lãm, phải để tôi xem qua trước thì mới được.” Ngô Tu Viễn đương nhiên nói.
Cảnh Dương nhếch miệng cười mỉa nói “Tôi đã cho người chào hỏi qua người phụ trách triển lãm tranh rồi, tôi đưa tranh đến là có thể trực tiếp trưng bày, trường học chẳng qua là để thầy đưa chúng tôi tới đó mà thôi. Cho dù thầy không đưa, thầy cho rằng tranh của tôi sẽ không được trưng bày sao?”
Ngô Tu Viễn sắc mặt khó coi trừng Cảnh Dương, trong lòng tức giận với thái độ của Cảnh Dương, lại không biết nên phản bác hắn như thế nào.
“Thôi bỏ đi thầy.” Tô Mạch lôi kéo cánh tay của Ngô Tu Viễn nói “Xem ra dạo này Mộc Cẩn có quan hệ với nhân vật lớn, thầy vẫn đừng so đo với cậu ấy thì hơn, nếu đắc tội cậu ấy sẽ không tốt.”
“Hừ.” Cảnh Dương khinh thường hừ một tiếng, kêu người Thôi Viêm an bài cho hắn lại nâng tranh về trên xe, hắn vốn dĩ muốn cho trường học mặt mũi, ngồi xe của trường học đi qua, nhưng mà hắn thật sự không muốn ở chung một không gian với hai người kia, cho nên vẫn ngồi xe của Thôi Viêm đi qua, dù sao tài xế và sức người đều có sẵn.
Cảnh Dương đã sớm đoán được có khả năng Ngô Tu Viễn sẽ làm khó mình, cho nên đã kêu Thôi Viêm giúp mình an bài hết mọi thứ, hắn chỉ cần đem tranh qua là người phụ trách triển lãm tranh sẽ lập tức cho người giúp hắn treo tranh lên, mặc kệ nội dung tranh của hắn là cái gì.
Thời gian và trình tự tiến vào phòng triển lãm tranh cũng đã được sắp xếp xong, tranh của Cảnh Dương bắt đầu treo lên thì Ngô Tu Viễn cùng Tô Mạch mới mang theo tranh tiến vào phòng triển lãm.
Vừa rồi Tô Mạch ở trước mặt Ngô Tu Viễn nói Cảnh Dương có quan hệ với nhân vật lớn, là vì cố ý châm chọc Cảnh Dương, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn giống như thật sự có quan hệ đặc thù, trong lòng cậu ta lại nhịn không được ghen tị lên. Cậu ta không tài nào hiểu nổi, không phải chỉ là một gương mặt đẹp thôi sao? Cho dù có hấp dẫn người khác, thì sớm hay muộn cậu ta cũng sẽ vạch trần gương mặt thật của hắn, để tất cả mọi người biết hắn là một người dơ bẩn như thế nào, xem đến lúc đó hắn làm sao đi câu dẫn người khác.
Tô Mạch vốn chỉ là tò mò, muốn nhìn một chút xem tranh Cảnh Dương trưng bày là cái gì, nhưng khi cậu ta nhìn thấy bức tranh《 Từ Ân 》bị mình sao chép kia thế mà được treo ở vị trí dễ thấy nhất, cậu ta khiếp sợ đến ngây người.
“Tô Mạch?” Ngô Tu Viễn thấy cậu ta thất thần bất động, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cậu ta, phát hiện bức tranh này cùng bức 《 Từ Ân 》của Tô Mạch có độ tương tự rất cao, anh ta lập tức nổi giận nhìn Cảnh Dương nói “Em dám treo tranh sao chép nguyên xi ở ngay đại sảnh triển lãm?!”
“Ai sao chép ai, trong lòng người đó tự hiểu.” Cảnh Dương nhìn thoáng qua Tô Mạch đang sửng sốt nói.
“Mộc Cẩn, cậu đừng có quá đáng!” Tô Mạch tức giận nói “Bây giờ ai không biết《 Từ Ân 》 là tranh của tôi, cậu treo một bức tranh có độ tương tự cao như vậy trưng bày ở đây, đến tột cùng là muốn làm gì?!”
“Tôi tự mình nghĩ ra cấu tứ, tôi tự nguyện treo lên trưng bày, cậu quản tôi được à!” Cảnh Dương đúng lý hợp tình nói.
“Cậu……,” Tô Mạch vốn là vô cùng tức giận, nhưng khi nghĩ lại, nếu Mộc Cẩn có chứng cứ gì đó có thể chứng minh là mình sao chép thì đã sớm lấy ra rồi, sẽ không chờ đến khi mình đoạt giải hơn nữa còn nổi tiếng mới lấy ra. Hiện tại hắn đem bức tranh kia treo lên tham gia triển lãm, khẳng định là trong lòng không cam tâm, cho nên mới làm như vậy. Nhưng chỉ cần hắn không có cách nào chứng minh là mình sao chép, vậy thì cách làm này của hắn sẽ chỉ hủy diệt bản thân hắn.
“Xin các người mời người phụ trách ra đây, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn.” Ngô Tu Viễn sắc mặt khó coi nhìn nhân viên công tác bên cạnh nói.
“Đợi đã, không cần đâu.” Tô Mạch gọi nhân viên công tác lại, sau đó nói với Ngô Tu Viễn “Cứ để cậu ấy treo đi thầy, mọi người đều là người trưởng thành rồi, cho nên đương nhiên là phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Sau khi triển lãm tranh bắt đầu sẽ có phóng viên tới đây, để cho tất cả mọi người xem việc làm của cậu ấy là được.”
“Đi thôi, thầy.” Tô Mạch kéo Ngô Tu Viễn đi, lúc rời đi ánh mắt cậu ta còn âm trầm liếc Cảnh Dương một cái, cậu ta suy nghĩ ở trong lòng, nếu Mộc Cẩn muốn tìm đường chết như vậy, nếu mình không nhân cơ hội này dẫm chết hắn, vậy thì thật có lỗi với bản thân quá.
Triển lãm tranh bắt đầu liền có lượng lớn người yêu thích tranh sơn dầu tới đây xem, bởi vì phòng triển lãm có hạn chế nhân số tiến vào mỗi ngày, cho nên triển lãm tranh phải tiến hành vài ngày mới có thể kết thúc.
Bởi vì hai bức 《 Thánh Quang 》 và 《 Từ Ân 》 này đều sẽ được trưng bày, rất nhiều người đều là đến vì hai bức tranh này, truyền thông và internet xào nhiệt độ như vậy, cho nên bọn họ muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc là hai bức tranh ai vẽ tốt hơn.
Tuy sau khi nhìn thấy bức tranh 《 Từ Ân 》 này, đích xác làm người ta có loại cảm giác hiểu được rất sâu, nhưng lúc nhìn bức 《 Thánh Quang 》 lại có cảm giác tràn ngập năng lượng, khiến lòng người vô cùng rung động. Bọn họ không khỏi cảm thán ở trong lòng, quả nhiên uy tính của cuộc thi mỹ thuật quốc tế vẫn rất đáng tin cậy, đặt hai bức tranh này ở cạnh nhau, ai nên giành được giải đặc biệt là hết sức rõ ràng.
Người xem tranh sau khi thưởng thức 《 Thánh Quang 》 và 《 Từ Ân 》 xong, kinh ngạc phát hiện trong đại sảnh triển lãm vậy mà vẫn còn có một bức《 Từ Ân 》khác, ký tên bên cạnh chính là chữ ký của Mộc Cẩn. Tất cả