Dịch giả: Đường Huyền TrangĐây quả thật là thế giới thuộc về võ giả!
Vương mập mạp thao túng Chris lưng cong lại như mèo, cầm dao găm trong tay, rón rén đi đến góc tường.
Ở góc tường bên kia, chỉ thấy một con zombie đang gặm thi thể ở trên mặt đất, lưng quay về phía mập mạp.
Con zombie kia dường như ngửi thấy mùi người sống, từ từ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt nát bét trắng bệch, trên miệng còn dính đầy thịt nát cùng với vết máu.
Đây chính là loại zombie nổi tiếng nhất trong Resident Evil 1 "Quay lại cười một cái"!
Vốn ở trong game thì đoạn này được biểu hiện bằng CG, sau đó là người chơi đối phó con zombie này.
Nhưng bây giờ nó xuất hiện chân thật ở trước mặt mập mạp.
Khuôn mặt nát bét kinh khủng, lại thêm ánh sáng mờ tối ở xung quanh cùng bầu không khí ngột ngạt khắp cả phòng. Khó trách lúc nãy mập mạp bị hù cho ngã lăn xuống đất.
Phải biết rằng khi Resident Evil vừa ra, cảnh này đã khiến không biết bao nhiêu người hoảng sợ!
Phương Khải đã nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần, tất nhiên cũng có chút miễn dịch, nhưng một cảnh này vẫn dọa cho Vương mập mạp run hết cả tay chân.
Giết không chết, lực lượng lớn, không có cảm giác đau, người bình thường thì làm sao có thể gặp được loại quái vật như vậy?
Mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng độ chân thật của game giả lập hiện thực hơn rất nhiều so với các game bình thường khác, cảm giác kích thích cùng khẩn trương kích thích tuyến thượng thận của Vương mập mạp, trong sự sợ hãi lại mang theo từng tia hưng phấn, hắn lập tức cầm dao găm xông tới!
Lần này, biểu hiện của Vương mập mạp tốt hơn lần trước rất nhiều, hai tay nắm chặt dao găm, hung hăng đâm một đao vào ngực zombie.
Nhưng mà hắn đã phạm vào một cái sai lầm trí mạng!
Hắn không phải Phương Khác, làm sao biết giết zombie là phải đánh vỡ đầu!
Môt dao kia không những không giết chết zombie, mà lại khơi dậy hung tính của nó, zombie gầm lên một tiếng, điên cuồng nhào về phía Vương mập mạp!
Sau khi con người bị biến thành zombie, sức mạnh cũng phải gấp hai ba lần thanh niên bình thường, cú bổ nhào này khiến cho Vương mập mạp ngã xuống đất, rồi con zombie hung hắng cắn vào động mạch chủ trên cổ của hắn.
- Quái vật này làm sao đánh mãi không chết?
Vương mập mạp điên cuồng kêu lên, đâm một dao vào chỗ yếu hại như thế mà không việc gì, lại còn nổi điên?
So với lần trước không kịp làm gì thì lần này hắn đã có chút chuẩn bị, một tay giữ chặt cổ zombie không cho nó cắn, một tay cầm dao găm đâm điên cuồng vào huyệt thái dương của nó.
Hắn đâm liên tục mấy dao, lúc này mới thấy con zombie dường như đã mất hết sức lực, từ từ ngã xuống mặt đất.
- Cuối cùng cũng chết!
Hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi mà loại quái vật kinh khủng này mang đến, nằm trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm, nghĩ đến việc mình đã giết được một đầu sinh vật bất tử có lực lượng vô cùng to lớn, hắn cảm giác mình đã có chút thành công!
Hắn là võ giả! Huống chi đại đa số người ở cái thế giới này sinh ra đã sùng bái vũ dũng! Cái cảm giác giết chết cường địch, cái cảm giác có chút thành công, quả thật là quá sung sướng!
Hắn từ từ bò dậy khỏi mặt đất, tìm tòi xung quanh một lúc, phát hiện ra không có gì đáng giá để lục soát, liền quay người chuẩn bị rời đi.
- Loại quái vật kinh khủng này là sinh hóa zombie mà Khải tử nói?
Cùng lúc đó, Vương mập mạp sinh ra hứng thú đối với kịch bản của trò chơi, cái thế giới này chưa từng nghe thấy, ngay cả trong tiểu thuyết truyện ký cũng chưa gặp được, rốt cuộc đây là một cái thế giới như nào?
Hắn cảm thấy không thể chờ được nữa, muốn tiếp tục thăm dò thêm!
- Chẳng qua những quái vật này lợi hại có chút thái quá, cũng may là chết trong trò chơi chỉ phải ra ngoài rồi lại có thể tiếp tục.
Vương mập mạp có chút tiếc nuối, hắn cảm thấy trò chơi này quá khó, dù sao đối với người mới mà nói, phần lớn là bị zombie làm cho hoảng sợ.
Ngay lúc đó, mập mạp nhìn thấy trong cơ thể zombie có một dòng khí màu trắng chui vào trong thân thể mình, hắn cảm thấy toàn thân có một chút ấm áp, thậm chí ngay cả lực lượng của bản thân cũng tăng thêm mấy phần.
Sau một thời gian ngắn.
Dưới kinh nghiệm giết chết con zombie đầu tiền, Vương mập mạp lại chết thêm mấy lần, rốt cuộc cũng nghiên cứu ra phương pháp là đánh vỡ đầu, lại nhờ vào việc nhặt được khẩu súng ngắn ở trong đại sảnh mà giết thêm được mấy con zombie nữa.
Mặc dù zombie vừa cường đại vừa kinh khủng, nhưng dưới sự khích thích của sợ hãi và khiêu chiến, mỗi lần giết chết một con lại cảm thấy mình tiến thêm một bước, loại cảm giác kích thích này quả thật là làm cho người ta muốn ngừng mà không được!
Đúng lúc này trên máy tính xuất hiện nhắc nhở: "Khách hàng thân mến, số dư còn lại của ngài hiện tại không đủ, mời nạp thêm."
- Đã hết rồi?
Vương mập mạp tháo mũ giả lập xuống, trực tiếp ngồi dậy.
- Ta thừa nhận là trò chơi này của ngươi chơi rất hay, một hai viên Linh Tinh ta còn có thể cân nhắc, nhưng 7 viên Linh Tinh, cũng quá đắt đi?
Mặc dù hắn bị cái trò chơi này hấp dẫn, nhưng vấn đề là số tiền này hắn dùng để chuẩn bị cho khảo thí.
Bình thường thì không tính, nhưng bây giờ không thể phung phí số
tiền này được.
Chưa nói hết lời, Vương mập mạp bỗng nhiên nheo mặt lại.
Lúc này Phương Khải cũng out ra khỏi trò chơi, nhìn biểu lộ của mập mạp, nói:
- Cảm nhận được?
- Cảm nhận...?
Vương mập mạp dùng sức vung lên nắm đấm, lại đá thêm mấy cước, khuôn mặt béo lại nhăn vào sâu hơn.
- Lực lượng với tốc độ của ta, vậy mà lại tăng lên? Đây là chuyện gì?
- Đều tăng lên? Thăng cấp hả?
Có vẻ Phương Khải cũng đoán được, mở ra bẳng nhân vật của mập mạp, chỉ thấy dưới hình ảnh của Chris có thanh kinh nghiệm nho nhỏ, trước thanh kinh nghiệm có một hàng chữ: Lv2
Vớn ở trong Resident Evil không có đẳng cấp, nhưng bản này của hệ thống lại khác biệt, nhân vật ở trong sẽ thăng cấp, sau khi thăng cấp, các phương diện như lực lượng hay phản ứng đều tăng lên, mà tăng lên những loại này, sẽ tác dụng đến một trình độ nhất định nào đấy đối với bản thân người chơi.
Đây mới là khoa học kỹ thuật của hệ thống!
Trong đầu Vương Thái bắt đầu rung động!
Bây giờ hắn đang trong giai đoạn Đoán Thể Kỳ của võ giả, tố chất thân thể tăng lên toàn diện có nghĩa là như thế nào? Có nghĩa là hắn có thể nhanh chóng bước vào hàng ngũ võ giả chính thức!
Đối với hắn mà nói, ở đây còn một chỗ tốt khác, mai là ngày mà Lăng Vân học phủ khảo hạch. Ở đây chơi trò chơi không những thú vị mới lạ, làm cho người ta say mê, lại còn có thể tăng thực lực lên!
Phải biết rằng, võ giả muốn tăng thực lực, ngoài trừ mỗi ngày rèn luyện tinh thần cùng thể xác buồn tẻ vô cùng ra thì không còn cách nào khác.
Mà bây giờ, hắn cảm thấy cái này giống như cốt truyện trong tiểu thuyết, còn mình là nhân vật chính, vào trong tiểu thuyết để phiêu lưu, cái cảm giác này quá sung sướng! Quá thần kỳ!
Quan trọng nhất là mình đã tự nghiên cứ ra nhược điểm của loại quái vật kinh khủng này, cảm giác thoải mái khi đạt được thành công như muốn bùng nổ!
Vừa kích thích lại vừa có thể tăng lên thực lực, ngay cả di chứng cũng không có! Quá trâu bò!
Mặc dù không biết đại nhân vật tu chân nào chế tạo ra đồ tốt như thế này, nhưng xem ra 1 giờ 2 viên Linh Tinh cũng không cao, ngược lại còn có chút rẻ!
Sau khi bỏ đi những lo lắng. Vương Thái, người ở dị giới đầu tiên đã nhận thức được mị lực của game!
Chỉ là sờ lên túi thì Linh Tinh cũng không còn nhiều...
Đây chính là phí dụng để chuẩn bị cho cuộc khảo thí ngày mai!
Hắn vội vàng kéo Phương Khải, thấp giọng nói:
- Khải tử, ca thương lượng với ngươi một vấn đề, ta chơi cái này nhiều giờ, có thể cho chút ưu đãi hay không?
Hắn biết rõ việc hối lộ giám khảo không nhất định có tác dụng, bây giờ mà đi về luyện công thì khác nào "Lâm thời ôm chân phật", càng thêm vô cụng, hơn nữa lại còn nhạt nhẽo nhàm chán.
Chẳng bằng ở chỗ này chơi game thêm mấy giờ!
Chỉ thấy Phương Khải khẽ thở dài, lắc đầu:
- Không phải ta không ưu đãi, mà là không thể.
Hắn chỉ vào cái bảng đen:
- Trên kia viết rất rõ ràng, không có ưu đãi.
- Không đúng... Khải tử, giao tình hai ta, ngươi làm sao lại keo kiệt như thế được chứ?
Vương Thái không còn gì để nói.
- Ta mà keo kiệt thì vừa nãy cũng không chỉ điểm cho ngươi.
Mị lực của game là tự mình trải nghiệm, Phương Khải vốn là người đã biết rõ kịch bản, vừa mở miệng chỉ điểm, lại còn giảng một bộ phận nhỏ tri thức, đã rất phúc hậu rồi, hắn thản nhiên nói:
- Nếu là người khác, ta cũng lười muốn quản.
Thấy Phương Khải khó chơi, Vương Thái đành thôi, hậm hực nói:
- Vậy mai lấy tiền trả cho ngươi được chứ?
Phương Khải liếc qua cái bảng đen.
Vương Thái làm sao còn không hiểu ý của hắn, đành lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này thật không có ý tứ.
Hắn đành lấy ra mấy viên Linh Tinh đập lên bàn:
- Tiếp tục!